CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng thấy tin nhắn do Dương Lam gửi đến, nhắn lại một câu trả lời cô ta: "Vẫn như cũ. Em cũng biết mà, vết thương bên trong của anh nếu như không có cao thủ ra tay giúp đỡ thì không chữa khỏi được đâu."

Dương Lam nhắn lại: "Em đã liên lạc nhiều nơi và đang giúp anh tìm kiếm cao thủ chữa trị rồi. Anh nhất định đừng bỏ cuộc đấy!"

"Cảm ơn em nhé, Lam! Chỉ là bây giờ anh không thể dùng võ được thôi, không nguy hiểm đến tính mạng. Em không cần để tâm quá đâu."

"Anh Hùng, ngày mai em phải đến thành phố Hải Phòng công tác. Anh có rảnh ăn cùng em bữa cơm hay không?"

"Rảnh chứ, vậy hẹn buổi trưa nhé! Anh dẫn theo Nông Tuyền cùng đến rồi đợi em ở khách sạn Thanh Hùng."

Dương Lam nhắn lại: "Anh đến một mình được không? Em có chuyện muốn nói với anh."

Triệu Hùng phân vân một lát, nhắn lại một câu: "Được!"

Bên này Triệu Hùng vừa nói chuyện với Dương Lam xong, liền nghe thấy chuông ở cửa phòng vang lên. Anh nhăn mày, không biết là ai đến nhà mình vào giờ này. Sau khi mở camera lên, Triệu Hùng mới phát hiện người tới là mẹ vợ Đào Yên Hoa. Tuy rằng Triệu Hùng rất ghét Đào Yên Hoa, nhưng suy cho cùng bà ta là mẹ của bà xã Lý Thanh Tịnh. Nghĩ vậy, anh bèn thuận tay mở cửa ra.

Sau khi Đào Yên Hoa lên lầu, vào nhà chỉ thấy có mỗi Triệu Hùng, còn có con gái út Lý Diệu Linh và một người phụ nữ lạ mặt.

"Triệu Hùng, mấy người đang làm gì? Thanh Tịnh và bố vợ con đâu rồi?" Giọng điệu Đào Yên Hoa nói chuyện với Triệu Hùng trở nên vô cùng tôn trọng.

Triệu Hùng đáp: "Đây là giáo viên phụ đạo mà Thanh Tịnh mời đến dạy cho Diệu Linh. Con phụ trách việc giám sát Diệu Linh học bài. Thanh Tịnh và bố vợ, hai người họ không ở đây."

"Không ở đây sao?" Đào Yên Hoa lộ ra biểu cảm kinh ngạc: "Họ quay về nhà họ Lý rồi à?"

"Không, họ đến nhà con mới mua cho Thanh Tịnh."

Mặt Đào Yên Hoa đầy ngạc nhiên: "Con với Thanh Tịnh lại mua nhà mới à?"

"Vâng, ở Ngã Nguyệt Đàm, là biệt thự!"

Triệu Hùng cố ý nhấn mạnh nhà mình là "biệt thự". Bà "mẹ vợ" này trước nay luôn khinh thường anh. Nói tóm lại, bà ta vẫn chê bai anh là "đồ vô tích sự", "không có tiền". Triệu Hùng cố tình khoe khoang với mẹ vợ chính là để đập tan sự ra oai của người phụ nữ này.

Nếu là trước đây, Đào Yên Hoa nhất định sẽ mỉa mai Triệu Hùng một hồi, rồi nói rằng cho dù mua được biệt thự thì đó cũng là công sức của con gái bà ta. Còn bây giờ, bà cụ Đào đã nói với bà ta rằng Triệu Hùng rất có thể là con trai của Triệu Khải Thời. Điều này khiến cho thái độ của bà ta đối với Triệu Hùng thay đổi một trăm tám mươi độ.

Đào Yên Hoa cười tươi nói: "Ôi trời! Hai đứa mua nhà mới chuyện lớn như vậy, sao không nói với mẹ một tiếng để mẹ cũng chung vui với các con? Đúng rồi, địa chỉ cụ thể biệt thự các con mới mua ở đâu để mẹ đến đó tìm Thanh Tịnh và bố vợ con? Con ở nhà cố gắng giúp Diệu Linh học bài nhé!"

Triệu Hùng nghe xong liền nhíu mày, anh cứ cảm thấy thái độ của mẹ vợ Đào Yên Hoa đối với anh có chỗ nào đó là lạ. Không phải bà ta lại muốn giở trò chứ?

Triệu Hùng cũng không giấu giếm, có những chuyện kiểu gì cũng phải đối mặt: "Khu biệt thự Ngã Nguyệt Đàm, Quan Cảnh Đài, biệt thứ số ba!"

"Ừ, vậy mẹ đi đây! Con trông coi Diệu Linh nhé, nhắc nó học hành cẩn thận." Đào Yên Hoa nói xong liền vui vẻ quay người rời đi.

Lý Diệu Linh cực kỳ sợ mẹ Đào Yên Hoa, thấy mẹ mình đi rồi, cô đi qua hỏi Triệu Hùng: "Anh rể, không phải là mẹ cãi nhau với bố à? Anh nói địa chỉ nhà mới của nhà anh cho mẹ biết, hai người họ sẽ không đánh nhau đâu nhỉ?"

"Chắc là không đâu, em mau đi học đi, đừng có chuyện gì cũng tham gia vào!"

"Ôi giời! Cô giáo Nam cho em mười phút nghỉ giải lao.

"Vậy em nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng nghĩ những chuyện khác nữa." Mấy câu nói của Triệu Hùng nói đến mức em vợ Lý Diệu Linh phải bỏ chạy.

Anh nhìn bộ dạng của mẹ vợ Đào Yên Hoa thì không phải kiểu đến để xoi mói nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm nên lập tức lấy điện thoại ra gọi cho bà xã Lý Thanh Tịnh.

Sau khi bên kia đã bắt máy, Triệu Hùng nói với bà xã Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, mẹ đi đến chỗ bọn em rồi."

"Hả! Sao bà ấy lại đến đây?" Trong giọng của Lý Thanh Tịnh, lộ ra vài phần ngạc nhiên.

"Anh cũng không rõ, em ở nhà chuẩn bị trước đi."

"Em biết rồi!" Sau khi cúp máy, Lý Thanh Tịnh bước vội đến bên bố Lý Quốc Lâm, nói với ông: "Bố! Mẹ con đến đây rồi."

Lý Quốc Lâm nghe xong, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó liền hơi giận dữ nói: "Hừ! Nếu như bà ta lại đến để cãi nhau, thì bố sẽ ly hôn với bà ta!"

"Bố! Bố đừng tức giận nữa. hai chữ “ly hôn” cũng đừng suốt ngày treo ở cửa miệng."

“Thanh Tịnh, tính cách mẹ con thế nào con cũng không phải là không rõ. Một chuyện nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi mà bà ta còn ầm ĩ đến mức trong nhà gà bay chó loạn. Bố đã nhẫn nhịn bà ta rất nhiều năm rồi, bố không muốn nhịn nữa.”

"Nhưng mà..." Lý Thanh Tịnh còn muốn nói nữa nhưng đã bị Lý Quốc Lâm ngắt lời.

"Được rồi, đừng nhưng nhị nữa! Các con cũng đã trưởng thành, bố cũng có thể yên tâm rồi. Chuyện giữa bố và mẹ con vẫn nên để cho bố mẹ tự xử lý đi. Thanh Tịnh, nếu chẳng may bố mẹ ly hôn, con sẽ ủng hộ bố chứ?"

Sau khi Lý Thanh Tịnh nghe lời bố Lý Quốc Lâm nói, hơi sững người lại. Sau đó nhẹ nhàng nói: "Con không muốn bố mẹ ly dị, nhưng con sẽ tôn trọng sự lựa chọn của bố."

Lý Quốc Lâm gật gật đầu, nói với con gái Lý Thanh Tịnh: "Mẹ con đến rồi, con đừng cản bà ta. Để bố xem bà ta có thể làm ra chuyện gì!"

Hai mươi phút sau, một chiếc xe Audi màu đen chở Đào Yên Hoa đến biệt thự số ba, Quan Cảnh Đài, Ngã Nguyệt Đàm. Người lái xe là một tài xế đang làm việc ở nhà họ Đào.

Sau khi Đào Yên Hoa ấn chuông, người giúp việc Lưu Mỹ Lan ra mở cửa. Đào Yên Hoa vừa thấy Lưu Mỹ Lan, chưa gì đã thấy tức giận. Bà ta đang chuẩn bị mở miệng trách móc Lưu Mỹ Lan nhưng rốt cuộc vẫn miễn cưỡng kìm lại được.

"Lý Quốc Lâm đâu?" Đào Yên Hoa lạnh lùng hỏi Lưu Mỹ Lan.

Lưu Mỹ Lan nào dám chọc giận Đào Yên Hoa, vừa nói được câu: "Ông Lý đang..."

Từ đằng xa liền vọng lại tiếng của Lý Quốc Lâm: "Tôi ở đây! Đào Yên Hoa, bà lại chạy đến đây làm gì?" Giọng nói trầm thấp của Lý Quốc Lâm vang lên.

Vừa thấy Lý Thanh Tịnh đẩy xe lăn mà Lý Quốc Lâm đang ngồi đi ra, Đào Yên Hoa cười rồi nói: "Ông Lý à! Vẫn còn giận tôi sao? Tôi đến để rước ông về nhà đây. Lần trước là tôi hiểu nhầm ông và cô giúp việc này rồi. Tôi đã nói với mẹ là đến chuẩn bị chuyên tâm chăm sóc ông cho đến lúc ông hồi phục mới thôi."

Nghe xong lời của Đào Yên Hoa, Lý Quốc Lâm và Lý Thanh Tịnh nhìn nhau. Hai người vốn tưởng rằng Đào Yên Hoa đến để hỏi tội, không ngờ rằng sẽ có ngày được nghe được lời xin lỗi này từ mồm Đào Yên Hoa. Lý Quốc Lâm đã ở bên Đào Yên Hoa mấy chục năm. Còn lâu ông mới tin bà ta đến là để xin lỗi mình, càng không tin bà ta sẽ một lòng một dạ chuyên tâm chăm sóc ông.

Đợi đến khi Thanh Tịnh đưa Lý Quốc Lâm đẩy đến trước mặt Đào Yên Hoa, Lý Quốc Lâm hơi khép mắt lại, nhìn Đào Yên Hoa nói: "Đào Yên Hoa, bà lại đang định giở trò quỷ gì? Tôi sợ bà chăm sóc tôi tử tế rồi chuốc độc để tôi chết. Đến lúc đó, toàn bộ gia sản sẽ nằm trong tay bà."

"Ông..." Đào Yên Hoa vừa định nổi giận, liền nghĩ đến lời bà cụ Đào đã dặn dò, trên mặt liền lập tức nở nụ cười, nói: "Quốc Lâm, ông đang nói lời giận dỗi gì thế? Chúng ta là vợ chồng mà! Sao tôi lại chuốc độc ông được? Tôi thừa nhận là trước đây thái độ của tôi với ông không tốt. Tôi nhất định sẽ thay đổi."

"Hừ! Bà có thể thay đổi được sao?" Lý Quốc Lâm bĩu môi, tỏ vẻ không tin.

Đào Yên Hoa thấy không thể lay chuyển được Lý Quốc Lâm, liền quay qua cười với con gái Lý Thanh Tịnh rồi nói: "Thanh Tịnh! Con với Triệu Hùng mua nhà mới mà cũng không nói với mẹ một tiếng. Mẹ chuẩn bị ở lại nhà con vài hôm để chăm sóc bố con, được không con?"

Bình luận

Truyện đang đọc