CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi Phan Tử Mặc rời đi, ông Vĩnh An cũng đuổi Lục Trường Thành chạy đi, nói về nhà sẽ tính sổ sau.

Trước mặt mọi người, Triệu Hùng gọi điện thoại cho bố của Vân Nhã, Vân Đức Trung, yêu cầu ông lập tức thông báo cho người của Thương hội Hải Phòng, một giờ sau, tổ chức một hội nghị qua video.

Vân Đức Trung nhận được cuộc gọi của Triệu Hùng mặc dù không biết anh muốn làm gì nhưng ông ta vẫn lập tức gọi cho bố của Thẩm Hâm là Thẩm Tường Thiên, hai người nhanh chóng làm theo chỉ dẫn của Triệu Hùng.

Triệu Hùng nói với Trương Tử Thạch: “Hội trưởng Thạch, tôi đã thông báo cho Thương hội Hải Phòng, một tiếng nữa sẽ tổ chức hội nghị qua video. Tôi nghĩ tốt hơn nên ra quyết định liên minh trước mặt mọi người, tránh cho mọi người nói Triệu Hùng tôi ăn nói lung tung.”

Trương Tử Thạch cũng muốn nhìn xem lời kêu gọi của Triệu Hùng có sức ảnh hưởng như thế nào.

Một giờ sau, Triệu Hùng gọi video cho Vân Đức Trung. Sau khi Vân Đức Trung nhận cuộc gọi thì lập tức báo cáo với Triệu Hùng: “Thương hội Hải Phòng trừ hai người hiện đang không ở Hải Phòng ra, những người khác toàn bộ đã đến đông đủ.”

Triệu Hùng quay ngược camera, hướng vào những người của “Thương hội Thành phố Vinh” sau đó đổi lại, nói với người của Thương hội Hải Phòng: “Mọi người, tôi, Triệu Hùng, hiện đang ở Thành phố Vinh, tỉnh Nghệ An. Hôm nay tôi tập hợp mọi người lại để thông báo một chuyện quan trọng. Một giờ trước, tôi và Ông Tử Thạch Tử Thạch hội trưởng Thương hội Thành phố Vinh đã đạt được một nhận thức chung, chuẩn bị để Thương hội Hải Phòng kết đồng minh với Thương hội Thành phố Vinh. Nếu có bất kỳ đề nghị phản đối nào, có thể mạnh dạn đề xuất. Nếu không có, nghị quyết này sẽ có hiệu lực ngay lập tức!”

Vân Đức Trung va Thẩm Tường Thiên cũng biết Triệu Hùng đến Dườn Thành ở tỉnh Nghệ An để làm việc, nhưng lại không hề nghĩ đến, thằng nhóc Triệu Hùng này lại âm thầm làm được một chuyện lớn.

Thương hội Thành phố Vinh tuy không được nhiều người biết đến nhưng nếu hai thương hội có thể cường cường liên thủ sẽ như hổ thêm cách, đều mang lại chỗ tốt cho sự phát triển của cả hai bên.

Vân Đức Trung dẫn đầu giơ tay biểu quyết: “Tôi Vân Đức Trung, đồng ý!”

“Tôi, Thẩm Tường Thiên, đồng ý!”

“Tôi, Diêm Nhân, đồng ý!”

“Tôi, Hồ Dân, đồng ý!”

“Tôi, Trương Bảo Quân, đồng ý!”

Sau một vòng bỏ phiếu của Thương hội Hải Phòng, đề xuất của Triệu Hùng về việc liên minh với Thương hội Thành phố Vinh đều được nhất trí thông qua.

Triệu Hùng nói với Trương Tử Thạch: “Hội trưởng Thạch, đến lượt người Thương hội Thành phố Vinh của ông biểu quyết!”

Diệp Trát là người đầu tiên giơ tay: “Tôi, Diệp Trát, đồng ý!”

“Tôi, Trương Tử Thạch, đồng ý!”

Ông Vĩnh An cũng giơ tay biểu quyết: “Tôi thay mặt nhà họ Thạch đồng ý!”

Những người ban đầu vốn đứng cùng phe với Phan Hải thấy Phan Hải đã bị bắt, bọn họ đã mất đi núi dựa, dưới tình thế này, không đồng ý cũng không được, hết người này đến người khác rối rít bày tỏ sự đồng tình, cuối cùng tất cả đều là phiếu thông qua.

Triệu Hùng nói với Trần Văn Sơn đứng bên cạnh: “Văn Sơn, mang giấy tờ liên minh lại đây!”

Trần Văn Sơn mở túi công văn, lấy ra tài liệu đã sớm soạn thảo tốt.

Triệu Hùng và Trương Tử Thạch chia nhau ra ký, sau đó trao đổi văn kiện đã ký với nhau.

Cả hai cùng bắt tay nhau, trong video, người từ của Thương hội Hải Phòng và Thương hội Thành phố Vinh đều đồng loạt vỗ tay như sấm.

Ông Vĩnh An rất hài lòng với kết quả, cười lớn đi về phía Trần Thiên Trung.

“Thiên Trung, chúc mừng ông đã tìm được một ứng cử viên sáng giá cho chức vị hội trưởng Thương hội Hải Phòng.”

Trần Thiên Trung đứng dậy, nắm tay ông Vĩnh An, cười nói: “Lão Thạch quá khiêm nhường, Tử Thạch cũng không tệ. Thương hội Hải Phòng và Thương hội Thành phố Vinh cường cường liên thủ, tôi tin tưởng rất nhanh sẽ làm ra thành tựu ở ba tỉnh miền Đông.”

Ông Vĩnh An gật đầu nói: “Không tệ! Hi vọng tôi có thể sống trăm năm, có thể thấy được ngày huy hoàng của Thương hội Thành phố Vinh.”

Buổi trưa, Thương hội Thành phố Vinh tổ chức một bữa tiệc riệu phong phú trong hội sở để chiêu đãi Trần Thiên Trung và Triệu Hùng.

Bây giờ, hai bên đã kết minh hữu, có thể nói, không khí của toàn bộ bữa ăn vô cùng hòa hợp.

Triệu Hùng và Trương Tử Thạch ngồi cùng nhau, cả hai đang thảo luận về kế hoạch phát triển tiếp theo của cả hai thương hội.

Trương Tử Thạch không ngờ Triệu Hùng còn nhỏ tuổi mà lại biết nhiều như vậy, càng không nghĩ đến chí hướng của Triệu Hùng không chỉ dừng lại ở đó, phải trở thành thương hội lớn nhất toàn tỉnh Đông Bắc. Đến lúc đó, Thương hội Thành phố Vinh bọn họ đi theo cũng sẽ được thơm lây.

Hôm nay nếu không nhờ Triệu Hùng ra tay, Phan Hải sợ là sẽ được như ý, cho nên, Trương Tử Thạch đã cảm tạ Triệu Hùng rất nhiều.

Sau khi trở về nhà họ Diệp, Diệp Trát dặn dò đầu bếp trong nhà buổi tối bày tiệc rượu, nói phải khao thưởng Trần Thiên Trung và Triệu Hùng thật hậu hĩnh.

Diệp Trát vô cùng đắc ý ha ha cười lớn: “Quá sướng! Quá sung sướng! Thấy Phan Hải bị bắt, Lục Trường Thành ăn mệt đúng là quá hả hê, Thiên Trung, anh Hùng, tối nay chúng ta không say không về.”

Việc Triệu Hùng đến “Thành phố Vinh” về cơ bản đã giải quyết xong toàn bộ. Không nghĩ đến trong vòng chưa đầy một tuần, không chỉ cứu được Tiêu Viễn Sơn mà còn giải quyết được cái rắc rối lớn “Thương hội Thành phố Vinh” này, hơn nữa còn ký kết được một đồng minh đắc lực.

“Thương hội Thành phố Vinh”, miễn là có Trương Tử Thạch và Diệp Trát, trong tương lai, chắc chắn sẽ là chỗ dựa đắc lực nhất của Triệu Hùng, vì vậy anh cũng rất vui mừng.

“Được! Hiếm khi anh Trát vui vẻ, chúng ta hôm nay liền nâng ly chúc mừng, không say không về.”

Vừa nhắc đến chuyện uống rượu, Triệu Hùng cũng không biết tại sao trong đầu lại nghĩ đến cô nhóc Lỗ Ngõ Kỳ, con gái của đại sư Lỗ ở tỉnh thành kia.

Con bé Hà Ngọc Kỳ kia trời sinh tửu lượng cao, nếu mang cô ấy đến đây thì không ai ở đây có thể uống lại cô ấy.

Xem ra con nhóc kia cũng không hề vô dụng!

Chỉ là vừa nghĩ đến việc anh và Hà Ngọc Kỳ vừa gặp nhau đã gây gổ, Triệu Hùng liền cảm thấy vô cùng đau đầu, cả ngày gào théo ầm ĩ bên tai anh giống như đàn ong vo ve, tranh cãi đến nhức đầu. 

Sau bữa tiệc, Triệu Hùng uống say khướt.

Đã lâu lắm rồi anh không uống nhiều rượu như vậy, hiếm khi buông thả một lần nên đã uống hơi nhiều.

Nửa đêm tỉnh dậy, Triệu Hùng nhìn thấy trên điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ từ vợ Lý Thanh Tịnh. Nhưng hiện tại đã gần ba giờ sáng, anh không muốn làm phiền vợ nên không gọi lại.

Triệu Hùng lại ngã xuống giường ngủ thiếp đi, lần nữa tỉnh dậy đã là sáu giờ sáng.

Triệu Hùng vào phòng tắm tắm rửa, trong nháy mắt trở nên tràn đầy sức sống, lúc này anh mới đi vào phòng ngủ gọi điện thoại với vợ Lý Thanh Tịnh.

“Thanh Tịnh, anh gần như đã làm xong mọi việc ở Thành phố Vinh, ngày mai chuẩn bị trở về Hải Phòng!” Triệu Hùng vui vẻ thông báo tình hình với vợ Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh thản nhiên cười một tiếng: “Không vội, chờ anh trở lại, em sẽ cho anh một bất ngờ thật lớn!”

Lý Thanh Tịnh không nói cho Triệu Hùng biết em họ của anh, Triệu Hiền đã đến Hải Phòng.

Triệu Hùng vừa nghe liền vô cùng mừng rỡ, vội vàng hỏi: “Bất ngờ gì?”

“Anh quay về thì sẽ biết!” Lý Thanh Tịnh quyến rũ cười một tiếng, nói: “Chờ anh trở về, chúng ta nghiên cứu chuyện đi du lịch nhé! Con bé Diệu Linh kia, suốt ngày cứ đòi anh dẫn nó đi du lịch đấy!”

“Em thực sự muốn mang Diệu Linh đi?” Triệu Hùng hỏi.

Lý Thanh Tịnh oán giận Triệu Hùng: “Ai bảo anh cứ đồng ý con bé lung tung làm gì, con bé này giờ ngày nào cũng hỏi em mấy lần khi nào thì anh trở lại.”

“Được rồi! Vậy chờ anh sắp xếp lộ trình chuyến du lịch, sau khi đi về nghỉ ngơi vài ngày, chúng ta liền lên đường. Vậy em đi làm việc đi, Thanh Tịnh! Anh phải đi luyện công!”

“Ừ! Anh đi luyện công đi!” Lý Thanh Tịnh cười tủm tỉm, làm một độc tác hôn gió rồi mới ngắt cuộc gọi video.

Triệu Hùng lại luyện tập “Bùi Mân kiếm pháp” và “Cuồng Vân bộ pháp” hai lần, cảm thấy bản thân đã chạm đến bình cảnh, không có sức lực làm chỗ dựa, rất khó để ngộ ra tinh túy của “Bùi Mân kiếm pháp”.

Sau khi ăn sáng, Triệu Hùng nói với Trần Thiên Trung chuyện ngày mai sẽ trở về Hải Phòng.

Trần Thiên Trung gật đầu nói: “Về sớm một chút cũng tốt, tránh cho người nhà con đến Hải Phòng trước.”

Trên thực tế, Trần Thiên Trung đã biết Triệu Cao và Triệu Hiền đến Hải Phòng.

Triệu Hiền vừa đến Hải Phòng liền gọi điện cho ông, nhưng Trần Thiên Trung không nói cho Triệu Hùng biết chuyện này, tránh cho anh lo lắng.

“Cậu chủ, hôm nay tôi và cậu cải trang ra ngoài.”

“Cải trang?” Triệu Hùng nghe vậy liền nhíu mày, hỏi Trần Thiên Trung: “Thiên Trung, chúng ta cải trang để đi đâu?”

“Đến trung tâm mua sắm tổng hợp Tần Uyển ở Thành phố Vinh!” Trần Thiên Trung giải thích: “Người phụ trách trung tâm mua sắm tổng hợp Tần Uyển ở Thành phố Vinh tên là Tô Nhật Xuân, là cấp dưới cũ của tôi. Chúng ta đi nhìn một chút xem ông ta quản lý như thế nào!”

Trong số rất nhiều sản nghiệp trực thuộc Tập đoàn Hùng Quang, Triệu Hùng quan tâm nhất đến “Trung tâm mua sắm tổng hợp Tần Uyển”, bởi vì hai chữ “Tần Uyển” vô cùng quan trọng đối với Triệu Hùng.

Triệu Hùng và Trần Thiên Trung mang theo Trần Văn Sơn và Nông Tuyền, vốn là tài xế A Phong của Trần Thiên Trung lái xe nhưng Triệu Hùng lại xung phong gánh vác trách nhiệm lái xe.

Chỉ khi anh tự mình lái xe mới yên tâm nhất. Triệu Hùng phải đối mặt với vô số kẻ thù, anh không muốn đem tính mạng của mình giao vào tay người khác.

Bình luận

Truyện đang đọc