CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

“Đừng căng thẳng! Tôi ở bên cạnh cậu.” Triệu Hùng đặt bàn tay vừa rộng vừa dày của mình lên vai Trang Đồng Phú.

Việc Triệu Hùng sở hữu bảo vật của nhà họ Hà, chỉ có mấy người là Lý Thanh Tịnh, Hà Ngọc Kỳ, Trần Văn Sơn và Tiết Ân biết.

Trước giờ Triệu Hùng cũng chưa chính thức sử dụng bảo bối nhà họ Hà lần nào.

Trang Đồng Phú chỉ nghe thấy tiếng của Triệu Hùng mà không thấy người, chẳng trách bị dọa xanh mặt.

Triệu Hùng nhìn quanh, toàn bộ cục diện đều bất lợi cho người bên mình. Tên Quỷ Y đó quả thực lợi hại, lấy một địch bao nhiêu người nhưng không hề nao núng.

Trần Văn Sơn dính một chưởng của Quỷ Y bay ra ngoài, ngã xuống địa điểm cách Triệu Hùng và Trang Đồng Phú đang đứng không xa.

“Trang Đồng Phú, nhanh cứu Trần Văn Sơn qua đây! Tôi có lời muốn nói với cậu ta.” Triệu Hùng phân phó cho Trang Đồng Phú.

Trang Đồng Phú vội vàng chạy qua đó, mang Trần Văn Sơn cứu về, ân cần hỏi han: "Trần Văn Sơn, anh sao rồi?”

Phụt!

Trần Văn Sơn phun máu đầy miệng, đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng rồi nói: "Chỉ là vết thương nhẹ, không đáng ngại! Trang Đồng Phú, sao cậu lại ở đây. Không phải tôi đã dặn cậu phải canh giữ ở nơi cậu chủ bế quan hay sao?”

“Tôi...”

Trang Đồng Phú vừa định mở miệng giải thích, bên tai Trần Văn Sơn vang lên giọng nói khe khẽ của Triệu Hùng: "Văn Sơn, là ta!”

“Aaaaa!”

Trần Văn Sơn vừa nghe được giọng nói của Triệu Hùng thì kinh ngạc mãnh liệt. Đưa mắt nhìn dáo dác xung quanh, có thấy bóng dáng Triệu Hùng ở đâu đâu.

Triệu Hùng vỗ vai Trần Văn Sơn rồi nói: "Tôi ở đây!”

Trần Văn Sơn ngoái đầu nhìn, cũng không thấy Triệu Hùng ở chỗ nào. Lúc này mới nhận ra, Triệu Hùng đã mặc vào “Áo choàng tàng hình”, bảo bối của nhà họ Hà.

Triệu Hùng từ trong túi móc ra một ít “bộc đạn châu”, đưa cho Trần Văn Sơn và Trang Đồng Phú mỗi người một số.

Anh nói: "Đây là Bộc đạn châu, bảo bối của nhà họ Hà, uy lực kinh người. Dùng cái này chào hỏi lũ cẩu đó đi. Nhưng tuyệt đối đừng làm người mình bị thương đấy!”

Trần Văn Sơn thì thầm: "Cô gái bên cạnh tên đầu trọc ấy, đừng đả thương cô ấy nhé!”

Triệu Hùng không có hỏi cô gái đó là ai, nhưng chốc lát đã nghĩ ra cô ấy là ai rồi.

Triệu Hùng hạ lệnh: "Hành động!”

Triệu Hùng cùng Trần Văn Sơn, Trang Đồng Phú đồng loạt xông lên. Ba người họ mang bộc đạn châu trong tay làm quà chào hỏi cho đám người Quỷ Y, ông Tựu, Mặt Nạ. Thiên Thủ Nhân Đồ.

Thiên Thủ Nhân Đồ là kẻ có sở trường tiếp và thi triển ám khí, thấy có ám khí quăng tới. một chiếc Thiết lê tử từ trong tay ông ta nhanh chóng bay về phía ám khí.

Chỉ nghe “Boong!” một cái, từ không trung tiếng nổ vang trời vang lên.

Thiên Thủ Nhân Đồ bị áp lực từ vụ nổ của bộc đạn châu đẩy văng ra ngoài.

Cùng lúc đó, đám người Mặt Nạ cũng chưa thể may mắn thoát được, bị Triệu Hùng, Trần Văn Sơn, Trang Đồng Phú phóng Bộc đạn châu làm ông ta bị thương.

Thiên Thủ Nhân Đồ là người lên nghênh đón đầu tiên, làm sao biết được ám khí được ném tới lại là đạn nổ cơ chứ, lấy vũ khí trong tay ra tiếp đạn. Kết quả bị đạn nổ cho thừa sống thiếu chết.

Toàn bộ thế cục chớp mắt đã đảo chiều.

Ông Tựu thấy tình hình không ổn, liền kéo Bạch Linh nhanh chóng rút lui về phía sau.

Vốn cho rằng đại cục đã định, có thể một trận đánh hạ Ngũ Tộc Thôn, không ngờ được rằng đối phương còn có thứ đạn nổ quỷ dị uy lực kinh người này.

Quỷ Y cũng bị áp lực của Bộc đạn châu đánh lui. Ông ta tuy rằng không bị nổ trúng, nhưng bị thứ có uy lực kinh người này thải ra một đám khói, giống như những luồng khói trong nồi vậy, muốn sống phải thoát ra khỏi đống than đen này, nhìn qua mười phần chật vật.

Quỷ Y hành tẩu trên giang hồ bao nhiêu năm nay, trước giờ chưa từng chịu “lỗ một vố to” như thế.

Ông ta rất rất tức giận.

Phiên Tăng cũng bị Bộc đạn châu ép lui, lúc nãy nếu như không phải là dùng một viên Phật châu ngăn một viên Bộc đạn châu bay tới e rằng ông ta đã bị thương rồi.

Phiên Tăng lui tới bên cạnh Quỷ Y, đoạn nói: "Đối phương có hỏa khí!”

Hỏa khí tên gọi các loại súng, pháo, bom đạn.

Nếu như súng còn ổn, với các cao thủ Thần Bảng bọn họ, có thể nhẹ nhàng đánh bật được đạn khi bị tập kích. Một số thứ như bom, tốc độ trong mắt họ cực kì chậm chạp. Nhưng loại Bộc đạn châu này, chỉ có kích thước như móng tay vậy, thứ này trong tay cao thủ ám khí như Trần Văn Sơn thì uy lực của nó so với đạn thật sự quá k hủng bố. Mấu chốt là uy lực kinh người của nó, không thua kém gì một quả bom kích thước nhỏ cả.

Quỷ Y lên tiếng: "Dùng ám khí đáp lễ bọn chúng!”

Phiên Tăng “Ừm!” một tiếng, gật đầu.

Về phía phe Quỷ Y, chỉ còn sót lại ông ta, Phiên Tăng, Mặt Nạ, Thiên Thủ Nhân Đồ, ông Tựu và Bạch Linh tổng cộng sáu người.

Còn Ngũ Tộc Thôn, thương vong tuy lớn, nhưng mấy đại chủ lực của Triệu Hùng đều còn đó, chỉ là mỗi người có mỗi vết thương khác nhau. Chỉ có một số võ công thấp kém đã bị kẻ địch giết hại.

Nếu như không phải là có Quỷ Y chống đỡ, Mặt Nạ sớm đã bỏ của chạy lấy người rồi.

Trận chiến này, số thủ hạ mà ông ta dẫn theo hình như đã bỏ mạng toàn bộ. Chỉ còn ông ta trơ trọi một mình, không biết khi quay về làm thế nào báo cáo với Đại đương gia.

“Văn Sơn, cậu đi giúp ông cụ Thường đối phó Quỷ Y trước đi. Ta đi tương trợ ông cụ Khổng một tay, giúp ông ấy tiêu diệt Phiên Tăng. Chỉ cần thu dọn xong tên cao thủ Thần Bảng này, Quỷ Y đơn phương độc mã khó lòng chống đỡ, bọn họ không chiến mà bại.”

Trần Văn Sơn “Vâng!” một tiếng, thấy Nông Tuyền vẫn còn khỏe mạnh liền nói: "Nông Tuyền chúng ta cùng tới đối phó bọn chúng!”

Nông Tuyền bước nhanh về phía Trần Văn Sơn.

Quỷ Y nói với giọng khinh khỉnh: "Chỉ có mấy người các ngươi? Lên hết đây!”

Nếu như là một kẻ khác nói mấy lời này, Triệu Hùng chỉ xem đó như là mấy lời ba hoa khoác lác. Nhưng lúc này ông cụ Thường đang bị thương, cho dù hợp lực với Trần Văn Sơn, Nông Tuyền thì muốn chiến thắng cao thủ thứ tám của Thần Bảng quả thực là nói gì cũng vô ích.

Cho dù là tất cả người bên phía Triệu Hùng cùng công kích Quỷ Y, thì cho dù có giành được phần thắng, nhưng nhất định sẽ phải trả một cái giá thảm thương.

Đồng thời, với thân thủ của Quỷ Y, nhất nhất có thể thoát ra ngoài.

Nhìn từ phía Triệu Hùng, bây giờ chỉ cần g iết chết đối thủ của Khổng Côn Bằng là Phiên Tăng, trận cục mới có cơ hội đảo chiều. Đến lúc đó, dùng thực lực của Khổng Côn Bằng và Thường Đức, thêm vào đó là Trần Văn Sơn và Nông Tuyền cùng liên thủ tấn công Quỷ Y, tuyệt đối có thể nắm vững thế thượng phong.

“Bọn chúng đã kiêng dè rồi, tạm thời đừng dùng tới Bộc đạn châu. Thứ này rất là quý, có thể vào một dịp quan trọng khác sử dụng. Ta đi trước đây!”

Triệu Hùng nói xong, lặng lẽ tiến ra đằng sau Phiên Tăng.

Bộ Áo choàng tàng hình này thay đổi từ người này sang người khác. Nếu như đối phương có tu cao hơn bản thân, rất dễ bị chúng phát giác. Cho dù không phát hiện được hình bóng của mình, nhưng có thể dựa vào sự biến đổi khí lưu trong không khí, sẽ nhận ra sự khác thường. Nếu như kẻ địch là người có tu vi thấp hơn mình, hầu như phát giác không được.

Phiên Tăng và Khổng Côn Bằng lại bắt đầu tiếp tục lao vào nhau, Phiên Tăng cứ có cảm giác có kẻ đang ở bên cạnh, đang giám theo dõi mình. Dùng dư quang từ góc mắt nhìn xung quanh nhưng chỉ thấy khoảng không không bóng người.

Rất là kỳ lạ!

Khổng Côn Bằng cũng phát giác ra điều bất thường, liếc mắt nhìn về phía Triệu Hùng đang ở đó.

Thứ Bộc đạn châu này là bảo bối của nhà họ Hà, có lần Triệu Hùng đã nói qua với ta về bảo vật của nhà họ Hà.

Khổng Côn Bằng trong lòng nghĩ: "Lẽ nào thằng nhóc Triệu Hùng lén lút xuất quan rồi?”

Ông ta không dám khẳng định kẻ trong bóng tối kia là thù hay bạn, một bên ứng phó Phiên Tăng, một bên đề phòng kẻ đang trong bóng tối kia.

Triệu Hùng thấy Khổng Côn Bằng thi triển Liên hoàn tiên, ép Phiên Tăng liên tiếp thoái lui.

Cơ hội tốt!

Triệu Hùng canh chuẩn thời cơ, "Ngư trường kiếm" trong tay, một chiêu linh kiếm đâm về phía lưng của Phiên Tăng.

Bình luận

Truyện đang đọc