CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Bà cụ Đào vừa nghe xong liền trừng mắt nhìn con gái thứ hai - Đào Yên Hoa rồi quát bà ta: “Thiên Trúc, cái thói chê bai người khác của con bao giờ mới thay đổi được? Sau này, tôi không cho phép cô gọi Triệu Hùng là kẻ vô tích sự!”

“Mẹ, Triệu Hùng cậu ta...”

Đào Yên Hoa vừa muốn giải thích thì nghe bà cụ Đào nghiêm khắc nói: “Cô im miệng cho tôi! Sau này nhà họ Đào ngoài tôi ra, Thanh Tịnh và Triệu Hùng đều được làm chủ mọi chuyện lớn nhỏ của nhà họ Đào. Nếu mấy người không nghe lời thì cẩn thận tôi sẽ lập di chúc đấy. Sau khi tôi chết, một đồng tiền tôi cũng sẽ không để lại cho các người.”

Trên mặt ba người Đào Yên Nguyên, Đào Yên Hoa, Đào Yên Quyên lộ ra biểu cảm kinh ngạc. Thấy bà cụ uy nghiêm như vậy, ai cũng không dám nói gì. Nếu nói bà cụ yêu thích Lý Thanh Tịnh thì cũng thôi đi, đằng này bà cụ còn nói rằng Triệu Hùng cũng có thể quản chuyện của nhà họ Đào. Điều này làm cho mấy người con gái nhà họ Đào không hiểu nổi rốt cuộc bà cụ đang nghĩ gì?

Bà cụ Đào lườm con gái thứ hai, Đào Yên Hoa, lạnh lùng nói: “Thiên Trúc, con ngồi xuống ăn cơm cẩn thận cho mẹ.”

Đào Yên Hoa hậm hực ngồi xuống.

Sau khi thức ăn được đưa lên, bà cụ Đào cầm đũa lên trước, rồi nói với mọi người: “Ăn cơm đi!”

Người nhà họ Đào thấy bà cụ đã động đũa, lúc này mới dám động đũa. Gia giáo nhà họ Đào cực nghiêm, nếu bà cụ chưa động đũa thì ai cũng không dám động.

Khi cả nhà bắt đầu ăn cơm, chỉ có mình Đào Yên Hoa mặt buồn bực ngồi đó khó chịu.

Sau khi bà cụ Đào nhìn thấy, liền hỏi con gái thứ hai Đào Yên Hoa: “Thiên Trúc, mẹ bảo con đi đòi tiền công ty Bắc Giang, con đòi được chưa?”

“Bắc Giang không chịu, nói là không có tiền.”

“Không có tiền?” Bà cụ Đào nhăn mày, nói: “Chẳng phải Bắc Giang vừa nhận được tiền đầu tư hay sao? Sao họ lại không có tiền?”

“Họ không chịu đưa tiền thì con có cách gì được chứ.” Đào Yên Hoa nói với tâm trạng cực kì khó chịu.

Lý Thanh Tịnh nhìn bà cụ Đào rồi hỏi: “Bà ngoại, chuyện giữa Bắc Giang và nhà họ Đào là sao ạ? Sao mọi người lại phải đến Bắc Giang đòi tiền?”

“À! Món nợ của Bắc Giang là nợ xấu. Lúc ông ngoại con còn sống, họ đã nợ nhà mình rồi.”

“Bọn họ nợ nhà họ Đào bao nhiêu tiền? ”

“Ba mươi lăm tỷ!” Bà cụ Đào nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, trước đây Bắc Giang không có tiền thì cũng thôi đi. Ta nghe nói phía họ vừa được nhận tiền đầu tư nên mới để Thiên Trúc đi đòi tiền. Rõ ràng là họ muốn trốn nợ.”

Lý Thanh Tịnh nghe xong, nói với bà cụ: “Bà ngoại, để Triệu Hùng giúp chúng ta đòi lại đi! Con tin rằng anh ấy nhất định có thể đòi lại khoản tiền này.”

Ánh mắt bà cụ Đào dừng ở trên người Triệu Hùng.

Triệu Hùng gật đầu, nói: “Vậy thì để con đi đòi giúp!”

Bà cụ Đào vừa nghe vậy liền vui vẻ gật đầu, nói: “Triệu Hùng à, nếu cậu giúp bà ngoại đòi lại được số tiền này thì tôi sẽ mời hai đứa một bữa thịnh soạn.”

Lý Diệu Linh vừa nghe, bĩu môi, làm nũng với bà cụ: “Bà ngoại, bà mời hai người nhà chị con, không định mời cả con nữa sao?”

“Mời, mời chứ!” Bà cụ Đào cười híp mắt nói: “Cái đứa trẻ này, còn đòi nói lý với cả bà ngoại.”

Lúc này, một âm thanh không hòa nhã vang lên. Lập tức nghe thấy giọng Đào Yên Hoa lạnh lùng nói: “Hừ! Con đi còn không đòi được tiền, chẳng lẽ tên Triệu Hùng này đi sẽ đòi được hay sao?”

Bà cụ Đào nhìn con gái thứ hai là Đào Yên Hoa, lạnh nhạt nói: “Thiên Trúc, con mau đi xin lỗi Lý Quốc Lâm, sau này không được nhắc đến chuyện ly hôn nữa. Nếu con và Lý Quốc Lâm ly hôn, một chút gia sản ta cũng sẽ không để lại cho con đâu.”

Đào Yên Hoa nghe xong, trong lòng cảm thấy hoảng hốt. Bà ta không biết bà cụ có phải thật sự hồ đồ rồi hay không? Trước đây, người bà cụ Đào ghét nhất chính là Triệu Hùng và Lý Quốc Lâm. Sao bây giờ lại xem hai người họ như bảo bối vậy?

“Mẹ! Chẳng phải ngày trước mẹ nói Quốc Lâm không tốt à? Sao bây giờ lại...”

“Đấy là trước đây. Bây giờ, ta không cho phép các con nói ly hôn nữa. Con mau đi xin lỗi Lý Quốc Lâm đi.”

Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng nhìn nhau. Trước lúc hai người đến còn lo bà cụ Đào sẽ đứng về phía Đào Yên Hoa. Không ngờ rằng bà cụ bây giờ rất rõ ràng về mọi chuyện.

Vốn dĩ Triệu Hùng muốn đến “Bắc Giang” đòi lại số tiền này cho nhà họ Đào cũng là do thấy bà cụ Đào đã thay đổi rất nhiều. Ngày trước đến hai chữ “bà ngoại” anh  cũng lười gọi. Chỉ gọi thẳng bà cụ Đào là “bà cụ”. Còn bà cụ Đào của bây giờ càng ngày càng ra dáng chủ nhân của một nhà.

Triệu Hùng rất thích không khí gia đình bây giờ, bà cụ Đào chịu thay đổi bản thân nên anh tự nhiên cũng không muốn so đo chuyện lúc trước. Với một người thanh niên sức lực cường tráng như anh, sao lại đi tức giận với một bà cụ già yếu được chứ?

Triệu Hùng biết rằng bà cụ Đào đã lờ mờ đoán được xuất thân của anh. Nhưng cho dù thế nào, chỉ cần bà ta chịu thay đổi theo hướng tích cực, anh nguyện ý chấp nhận nhà họ Đào. Hơn nữa, nhà họ Đào ngoài bà cụ Đào làm chủ ra, các chú bác có tiền khác đều nằm trong lòng bàn tay bà xã Lý Thanh Tịnh. Triệu Hùng đương nhiên phải giúp bà xã Lý Thanh Tịnh, giúp nhà họ Đào xử lý chuyện họ không xử lý được.

Ăn cơm xong, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh lại nói chuyện với bà cụ Đào một lúc. Thấy sắp đến giờ Lý Diệu Linh học phụ đạo, anh liền đưa Lý Diệu Linh và hai đứa trẻ về.

Sau khi Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh rời đi, Đào Yên Hoa đến phòng của bà cụ Đào. Bà ta rốt cuộc không nhịn được nói: “Mẹ, có phải mẹ già rồi nên hồ đồ không? Nhà họ Đào để Thanh Tịnh quản lý thì không vấn đề gì, sao mẹ còn để cả Triệu Hùng quản lý cùng?”

“Con nói cái gì?” Bà cụ Đào trừng mắt. “Con tự vả miệng mình ba cái đi. Mẹ còn chưa chết, mà con đã dám mắng mẹ hồ đồ rồi?”

“Mẹ, con...”

Bà cụ Đào ngắt lời Đào Yên Hoa, giận dữ nói: “Mẹ bảo con tự vả miệng, con không nghe thấy à?”

Bốp! Bốp! Bốp!

Mặt Đào Yên Hoa đầy bất lực, tự vả miệng mình ba cái.

Bà cụ Đào nhìn chằm chằm con gái thứ hai rồi nói: “Mẹ đã nói mấy đứa các con chả được tích sự gì. Con cho rằng con rể của con còn là đứa con rể trước đây hay sao? Con cho rằng Lý Quốc Lâm chồng con còn là người chồng trước đây hay sao?”

“Mẹ, lời mẹ nói có ý gì?” Đào Yên Hoa không hiểu gì hỏi.

Bà cụ Đào chán ghét nói: “Nói các con ngốc thì đúng là ngốc thật. Nếu Triệu Hùng không có năng lực, cậu ta sẽ được làm hội trưởng của thương hội thành phố Hải Phòng hay sao? Thanh Tịnh có thể làm hội trưởng của doanh nghiệp nhỏ trong thành phố Hải Phòng hay sao? Con cũng không nghĩ đi, bọn họ phải có năng lực đến mức nào.”

“Cái gì?” Đào Yên Hoa kinh ngạc đến mức há mồm trợn mắt. Mẹ bảo Triệu Hùng là hội trưởng của Thương hội thành phố Hải Phòng á? Hội trưởng thương hội không phải là Trần Thiên Trung sao?

“Có Trần Thiên Trung bảo vệ Triệu Hùng, cậu ta trở thành Hội trưởng Thương hội thành phố Hải Phòng thì có gì lạ? Thằng nhóc Triệu Hùng này rất thông minh đã đánh bại tập đoàn Vân Yên và nhà họ Hà. Những nhân vật chủ chốt của thương hội giờ đều là tâm phúc của cậu ta chính là bởi vì có một người mẹ ngốc một cách thần kì như con lại còn nghĩ Triệu Hùng là một tên bỏ đi. Nói cho con biết, Triệu Hùng của hiện tại từ sớm đã không còn là Triệu Hùng của ngày trước nữa rồi.”

Đào Yên Hoa nghe xong, sợ đến mức ngã ngồi trên đất.

“Mẹ! Mẹ nói là thằng vô tích sự Triệu Hùng này đã đổi đời rồi ư?”

“Còn dám gọi nó là thằng vô tích sự? Con tự xem lại mình đi! Con mới là đứa vô tích sự ấy!” Bà cụ Đào lườm Đào Yên Hoa một cái, chán ghét nói: “Con cứ đợi mà xem. Có Triệu Hùng đứng ra giúp nhà họ Đào đòi tiền chỗ Bắc Giang, khoản tiền này nhất định đòi lại được.”

“Mẹ! Lời đồn bên ngoài là thật sao? Chẳng lẽ Triệu Hùng là con riêng của Trần Thiên Trung?...”

Bình luận

Truyện đang đọc