CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng nghe Tàn Kiếm Hồ A nói đã từng đến Thánh đàn ở tỉnh Thanh Hóa, lập tức lộ ra cảm xúc mừng rỡ.

Thánh đàn tỉnh Thanh Hóa! Nhất định là một nơi thần bí. Nơi đó khẳng định ẩn giấu bí mật động trời, nếu không không có khả năng hai tên cao thủ Thiên Bảng, bốn tên cao thủ Địa Bảng vây công Trần Văn Sơn.

Triệu Hùng vội vàng dò hỏi Tàn Kiếm Hồ A: “Hồ A, đến tột cùng có chuyện gì xảy ra? Cậu mau nói đi.”

Thế là, Tàn Kiếm Hồ A kể lại những chuyện đã xảy ra cho mọi người nghe.

Nói hắn nhận được thiệp mời gia nhập, đưa ra mức lương một năm bảy mươi tỷ.

Với thân thủ của Tàn Kiếm Hồ A, giá trị tuyệt đối lương một năm bảy mươi tỷ. Nếu có thể chiêu mộ được loại cao thủ này, nhất định thế lực sẽ lớn mạnh.

Có thể mở ra một tổ chức lớn như vậy, khẳng định là tiền của tập đoàn lớn đào đó.

Hiện tại, các tập đoàn lớn trên thế giới hầu như đều chiêu mộ cao thủ khắp mọi nơi, để bảo vệ tài sản của họ, đã không phải là chuyện bí mật gì.

Triệu Hùng cảm thấy hứng thú chính là cái tổ chức Thánh đàn này, rốt cuộc có lai lịch gì.

Ở tỉnh Thanh Hóa, đã có hai tên cao thủ Thiên Bảng, bốn tên cao thủ Địa Bảng, lại thêm tên Đao Tu La xếp hạng thứ năm Thiên Bảng, đây không thể nghi ngờ là tổ cức tồn tại mạnh mẽ nhất.

Tàn Kiếm Hồ A nói: “Cái bọn tổ chức Thánh đàn này, là muốn đối phó với con cháu của ngũ đại thế gia. Ngũ đại thế gia là gia tộc cổ. Nếu như có thể diệt trừ người của tộc ngũ đại thế gia, mỗi lần giết một người, sẽ được rất nhiều tiền.

Tàn Kiếm Hồ A nói, cậu ta không muốn làm đao phủ, nếu là phụ trách bảo vệ chủ tịch thì còn được. Nên đã từ chối lời mời của tổ chức Thánh đàn.

Tổ chức Thánh đàn liền lấy lý do vì sợ Tàn Kiếm Hồ A để lộ bí mật, phái người đuổi giết cậu ta.

Thế là, Tàn Kiếm Hồ A liền thành cao thủ lang thang, trải qua cuống sống trốn chạy.

Khi nói đến ngũ đại thế gia, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh liếc mắt nhìn nhau.

Triệu Hùng không nghĩ tới cái tổ chức Thánh đàn này là chuyên môn đối phó ngũ đại thế gia, có thể nói là kẻ thù của bọn hắn.

Triệu Hùng nghĩ thầm: ‘Xem ra bác Trần Thiên Trung nói không sai, Triệu Khải Thời nhất định đã giấu mình bí mật lớn gì đó.’

Bí mật này Trần Thiên Trung khả năng cũng biết. Nhưng Trần Thiên Trung lại đưa ra hai yêu cầu cho Triệu Hùng, hoặc là đưa tập đoàn Hùng Quang vận hành lên top 500 thế giới, hoặc là anh trở thành cao thủ Thiên Bảng.

Hết lần này tới lần khác Triệu Hùng bị nội thương, không có cách nào để tiếp tục luyện công. Việc này khiến giấc mơ trở thành cao thủ Thiên Bảng của anh gần như vỡ vụn.

Cái tổ chức Thánh đàn này, đến tột cùng là có hận thù gì với ngũ đại thế gia mà lại muốn tiêu diệt hết con cháu của ngũ đại thế gia?

Tin tức này đối với con cháu của ngũ đại thế gia mà nói, thật sự là quá đáng sợ.

Triệu Hùng nói với Tàn Kiếm Hồ A: “Hồ A, cái người xếp hạng thứ năm Thiên Bảng Đao Tu La, đã từng ở tỉnh Thanh Hóa ám sát tôi. Nếu chúng ta đã có chung kẻ địch, cậu cũng bị người của Thánh đàn truy sát, vậy sau này cậu đi theo tôi đi. Đương nhiên, cậu có thể đưa ra cái giá!”

Tàn Kiếm Hồ A cười nói với Triệu Hùng: “Anh Triệu, tôi biết anh có nhiều tiền, để tôi làm việc cho anh cũng không phải không thể. Nhưng anh phải trả cho tôi số này!” Tàn Kiếm Hồ A lên hai ngón tay về phía Triệu Hùng.

Triệu Hùng hoảng sợ nói: “Hai trăm tỷ?”

“Không! Hai mươi tỷ. Nếu các người không phải là ân nhân cứu mạng của chị Mai, cho dù có cho tôi nhiều tiền hơn nữa, tôi cũng sẽ không vì các người bán mạng. Thế nào anh Triệu, cái giá tiền này coi như công hợp lí chứ?”

Triệu Hùng thấy Tàn Kiếm Hồ A nguyện ý giúp mình, hai mươi tỷ đối với Tàn Kiếm Hồ A mà nói, quả thực là cái giá bắp cải.

“Được! Thành giao.”

Triệu Hùng và Tàn Kiếm Hồ A bắt tay nhau.

Nông Tuyền vỗ bả vai Tàn Kiếm Hồ A, làm Hồ A đau đến la lên.

Tàn Kiếm Hồ A oán trách Nông Tuyền nói: “Nông Tuyền, anh không thể nhẹ tay chút sao?”

Nông Tuyền nhếch miệng cười nói: “Tôi đang rất vui! Vì nhóc con cậu nguyện ý làm việc cho cậu chủ nhà tôi, về sau chúng ta chính là bạn tốt. Có ai bắt nạt cậu, cứ việc đến tìm Nông Tuyền tôi.” Vừa nói xong cậu ấy gãi cái ót lúng túng nói: “Không đúng! Với thân thủ này của cậu, hình như không cần tôi giúp đỡ nữa."

Đám người thấy bộ dạng mặt mày ngu ngơ của Nông Tuyền, bị chọc cho thích thú cười to.

Lý Thanh Tịnh kéo tay Lê Mai, nói: “Lê Mai, nếu cô khỏi bệnh rồi vậy thì ở lại đây đi!”

Lê Mai nhẹ gật đầu, nói: “Lần này tôi trở về, chính là muốn giúp đỡ mấy người. Mặc dù chúng tôi ở bên ngoài nhưng cũng nghe nói chuyện xảy ra ở Hải Phòng. Nhưng mà, thân phận của tôi đặc biệt, chỉ sợ…”

Triệu Hùng nói với Lê Mai: “Lê Mai, chuyện thân phận của cô cứ để tôi lo. Từ nay về sau sẽ không có người tên Lê Mai nữa, cô có thể thay đổi cách sống một lần nữa.”

Lê Mai nghe vậy hai sáng lên, nhìn Triệu Hùng nói: “Anh Triệu, vậy thì làm phiền anh rồi!”

Người khác nghe vậy đều sẽ hiểu chuyện gì xảy ra. Chỉ có Nông Tuyền còn rơi vào trong mờ mịt, không rõ chuyện là như thế nào.

Nông Tuyền không hiểu hỏi Triệu Hùng: “Cậu chủ, cậu nói về sau không có người tên Lê Mai là sao? Cô ấy không phải vẫn ở đây sao?”

Nông Tuyền hỏi như vậy, người khác lại một trận cười vang.

Triệu Hùng nhìn Nông Tuyền giải thích nói: “Nông Tuyền, ý của tôi là, giúp Lê Mai đổi một thân phận mới. Để cô ấy không dùng cái tên Lê Mai này nữa. Thay đổi lại thẻ căn cước và hồ sơ của cô ấy, chẳng phải giống với việc Lê Mai không tồn tại nữa hay sao? Có thể bắt đầu trải qua cuộc sống bình thường.”

Nông Tuyền mới chợt hiểu ra, mặt lộ ý cười, nói: “Bây giờ tôi hiểu rồi!”

Triệu Hùng lo lắng Lê Mai ở tại khách sạn không an toàn, nên bảo cô ta đến nhà Bác sĩ Hoa ở, Tàn Kiếm Hồ A đến ở nhà Nông Tuyền, ngày mai sẽ sắp xếp chỗ ở mới cho hai người.

Lê Mai biết Triệu Hùng ở Hải Phòng có quyền thế, chút chuyện nhỏ này với anh mà nói, quả thực là dễ như trở bàn tay, liền gật đầu đồng ý.

Sau khi ăn cơm xong, Triệu Hùng dẫn theo Lý Thanh Tịnh và hai đứa nhỏ rời đi.

Sau khi về đến nhà, Lý Thanh Tịnh bảo Thẩm Văn Hải đến chơi với Triệu Dao Châu. Cô kéo tay Triệu Hùng, vội vàng đi lên phòng trên lầu.

Triệu Hùng thấy Lý Thanh Tịnh một mặt vội vã cuống cuồng, anh hỏi cô: “Làm sao vậy, Thanh Tịnh?”

Lý Thanh Tịnh nhìn Triệu Hùng nói: “Triệu Hùng, hôm nay anh không nghe Tàn Kiếm Hồ A nói đến chuyện ở Thánh đàn sao? Nếu như Thánh đàn biết thân phận của anh là con cháu của ngũ đại thế gia, nhất định sẽ truy sát anh.”

Triệu Hùng cũng biết sự việc rất nghiêm trọng, an ủi Lý Thanh Tịnh nói: “Thanh Tịnh, em không cần lo lắng. Con cháu của năm gia tộc lớn không chỉ một mình anh. Huống chi, anh đã sớm rời khỏi nhà họ Triệu. Bọn hắn hẳn là sẽ không nhanh như vậy tìm tới anh.”

“Thế nhưng nhẫn của nhà họ Triệu và nhẫn của nhà họ Tần đều ở trong tay của chúng ta, đây chính là cái bom hẹn giờ. Nếu để cho người khác biết nhẫn trong tay chúng ta, nhất định sẽ có phiền phức rất lớn.”

Sắc mặt Triệu Hùng nghiêm túc nhẹ gật đầu, nhìn Lý Thanh Tịnh an ủi nói: “Thanh Tịnh, em nói đúng! Cho nên, chúng ta phải nghĩ cách, vứt mồi thử ra ngoài. Chỉ có để ánh mắt bọn chúng dời đi chỗ khác, chúng ta mới có thể an toàn!”

“Anh nghĩ ra cách nào chưa?” Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng gật đầu nói: “Yên tâm đi! Hiện tại có Tàn Kiếm Hồ A trợ giúp chúng ta, thực lực của chúng ta lại lớn mạnh! Càng không phải là quả hồng mềm, đâu ai muốn bắt nạt thì có thể bắt nạt được.”

Bình luận

Truyện đang đọc