CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Bước chân của Sấu Trúc Cán trở nên hỗn độn, bị Nông Tuyền đấm vào ngực. Ngay sau đó liền bị cú đấm thứ hai tấn công, hắn trực tiếp bị một quyền này của Nông Tuyền đánh bay ra ngoài.

Thân thể của Sấu Trúc Cán bay xa hơn tám mét, thật mạnh rơi trên mặt đất, một ngụm máu phun ra.

Sau khi thấy em trai mình bị thương, Ải Đông Qua Tất Thượng muốn đến tiếp viện, nhưng lại bị Trần Văn Sơn chặn lại.

Nông Tuyền bật dậy, định dùng một đấm để giải quyết Sâu Trúc Cán thì nghe ông cụ Khổng lớn tiếng nói: "Nông Tuyền, giữ lại cho hắn một mạng."

"Oanh!"

Nông Tuyền thu thế không được, một quyền đánh xuống đất, khiến nó thành một cái hố lớn.

Ông cụ Khổng chậm rãi đi về phía Sấu Trúc Cán nói với Nông Tuyền: "Nông Tuyền, cậu mau tới giúp Tàn Kiếm đi."

Nông Tuyền đáp một tiếng rồi nhanh chóng chạy đến chỗ của Tàn Kiếm Hồ A. Anh ta vẫn chưa đánh đã nghiền đâu, nếu không phải ông cụ Khổng lớn tiếng bảo anh ta ngưng lại, một quyền này của anh ta tuyệt đối có thể giải quyết Sấu Trúc Cán.

Ải Đông Qua Tất Thượng ra hiệu đình chiến với Trần Văn Sơn, Trần Văn Sơn ngay lập tức gật đầu đồng ý.

Trần Văn Sơn nhìn thấy ông cụ Khổng lớn tiếng bảo Nông Tuyền dừng tay, nhất định có lý do của mình, anh ta cũng không muốn tiếp tục ngăn cản Ải Đông Qua nữa.

Ải Đông Qua đối với ông cụ Khổng chắp tay tạ ơn nói: "Cảm ơn ngài!”

Khổng Côn Bằng nhìn về phía Tất Thượng liền hỏi: "Môn võ mà anh em hai người sử dụng là Cẩm bát thủ đúng không?"

Tất Thượng nghe vậy lập tức cả kinh, đối với ông cụ Khổng cung kính trả lời: "Đúng vậy, là Cẩm bát thủ."

Ông cụ Khổng lại nói: "Tôi tin rằng anh cũng biết tình hình hiện tại. Dù tôi không ra tay, anh em của anh cũng sẽ không thể chạy thoát. Sở dĩ tôi khiến cho Nông Tuyền thủ hạ lưu tình, chính là không muốn để Cẩm bát thủ thất truyền. Hy vọng hai người về sau không cần phải đi theo cái ác nữa, nếu như để tôi phát hiện ra, tôi sẽ tự mình lấy mạng của cả hai người."

Tất Thượng đỡ em trai mình lên, hai người nhìn nhau, đồng thời cúi xuống cảm ơn ông cụ Khổng, nói: "Cảm ơn thầy Khổng! Anh em tôi sau này sẽ tránh khỏi giang hồ không màng thị phi."

“Vậy là tốt rồi, hai người đi đi!” Ông cụ Khổng gật gật đầu.

Anh em nhà họ Tất lại một lần nữa cảm ơn ông cụ Khổng, sau đó cùng nhau rời đi.

Không Côn Bằng là một người có học thức, cả đời dạy học. Tuy có võ công rất cao, nhưng lại nhân hậu, không muốn giết nhiều người.

Người luyện võ, tuy rằng rất thích tàn nhẫn tranh đấu, nhưng lúc nào cũng phải giữ cho bản thân tỉnh táo. Ông cụ Khổng tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng luông nghĩ đến nhiệm vụ phải bảo vệ võ thuật truyền thống của mình, cũng không muốn nhìn thấy Cẩm bát thủ bị thất truyền.

Trần Văn Sơn bước đến bên cạnh ông cụ Khổng, anh ta có thể hiểu được hành động này của Khổng Côn Bằng, liền hỏi: "Ông Khổng, Đao Tu La đâu?”

Ông cụ Khổng khẽ thở dài: "Để hắn chạy thoát rồi, tên này không chỉ võ công cao cường mà bản chất còn là một kẻ gian xảo, là một đối thủ khó chơi. Để lâu nhất định sẽ thành họa lớn, nếu sau này gặp hắn nhất định phải cẩn thận."

“Hiểu rồi!” Trần Văn Sơn gật đầu.

Hai người họ hướng mắt về phía Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A. nhìn thấy Nông Tuyền đang định Tiểu Xú khiến hắn ta loạng choạng lùi về sau, Tàn Kiếm Hồ A ở phía sau lưng cũng nhanh chóng ra tay.

Tiểu Xú phun ra một ngụm máu, sau đó thân thể chậm rãi ngã xuống đất.

Phong Y Nữ hướng về phía Tàn Kiếm Hồ A cùng Nông Tuyền ra ám khí, chính là muốn bỏ chạy ra bên ngoài.

Tàn Kiếm Hồ A đang muốn đuổi theo, chợt nghe thấy ông cụ Khổng quát lớn một tiếng bảo anh ta ngưng lại, nói: “Quên đi, Tàn Kiếm! Để cho hắn chạy thoát đi!”

Tàn Kiếm Hồ A lúc này mới ngừng đuổi theo, quay người bước trở về.

Chợt nghe thấy Nông Tuyền kinh hô một tiếng: "Nguy rồi, tên này cắn lưỡi tự tử!"

Ông cụ Khổng cùng Trần Văn Sơn nhanh chóng đi đến, liền thấy khóe miệng của Tiểu Xú không ngừng chảy máu, hiển nhiên là không còn sống.

Trần Văn Sơn là thám tử tư, có mức độ hợp tác nhất định với cảnh sát. Anh ta ngay lập tức gọi điện báo cảnh sát, đồng thời báo cáo tình hình.

Nông Tuyền thấy ngoại trừ Tiểu Xú, những người khác đều trong nháy mắt biến mất.

Anh ta hỏi ông cụ Khổng: "Ông Khổng, còn những người khác thì sao?"

Khổng Côn Bằng nói: "Hai anh em họ Tất tôi đã để cho họ đi, còn Đao Tu La đã chạy thoát."

"A! Bọn họ sẽ gây nguy hiểm cho cậu chủ không?" Nông Tuyền lo lắng nói.

“Không đâu!” Ông cụ Khổng lắc đầu, cười: “Chỉ cần tên nhóc Triệu Hùng kia lái xe, không ai có thể bắt được cậu ta, hơn nữa còn có Trọng Ảnh ở bên cạnh, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Nông Tuyền ngẫm lại cũng cảm thấy đúng, tuy rằng Triệu Hùng bị thương, nhưng kỹ năng lái xe của anh nhất định không phải hạng thường. Anh đã giành được giải thưởng trong nhiều giải đua xe quốc tế, và còn thường xuyên tham gia các cuộc đua ngầm. Loại đường đua thường được gọi là "tục dã."

Ông cụ Khổng phân phó nói: "Văn Sơn cùng Nông Tuyền ở lại đi, tôi cùng với Tàn Kiếm đi gặp đám Triệu Hùng cùng Thẩm Văn Hải. Chờ các người xử lý xong mọi chuyện, tìm đến chỗ chúng tôi."

“Được!” Trần Văn Sơn gật đầu đáp ứng.

Ông cụ Khổng liền cùng Tàn Kiếm Hồ A rời đi.

Trong một biệt thự bên ngoài thành phố, Phong Y Nữ trên người đầy vết thương trốn thoát trở về.

Dương Hưng thấy chỉ có một mình Phong Y Nữ trở về, cau mày hỏi: "Những người khác đâu?"

"Tiếu Xú không còn, anh em họ Tất cũng bị thương nặng không biết đã đi đâu."

Vào thời điểm đó, Phong Y Nữ đang cố gắng hết sức để đối phó với sự tấn công của Tàn Kiếm Hồ A cùng Nông Tuyền. Cho nên, không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa ông cụ Khổng và hai anh em họ.

Dương Hưng thật sự không thể ngờ tới chuyến đi tới Hải Phòng lần này lại tiền mất tật mang.

Người trong "Bảng Võ Thần" không có mấy người, hắn đột nhiên để cho Thành đàn mất đi nhiều cao thủ như vậy. Thật khó để quay trở lại.

Dương Hưng tức giận đến mức đập phá đồ đạc trong nhà, đối với Phong Y Nữ nói: "Lập tức thay quần áo, chúng ta nhanh chóng quay về."

“Vâng!” Phong Y Nữ lên tiếng.

Sau khi thu dọn đồ đạc và thay trang phục, liền trở thành hai người công nhân, lên một chiếc xe có tên “Vận chuyển hàng hoá Bắc Thông” rời khỏi Hải Phòng.

Sau khi Triệu Hùng lái xe đưa Thẩm Văn Hải trở về nơi ở của mình ở Ngã Nguyệt Đàm, đầu tiến gọi điện thoại nói cho vợ mình biết đã tìm được Thẩm Văn Hải.

Lý Thanh Tịnh vừa nghe thấy, cô lập tức trở về.

Thẩm Văn Hải vẫn cứ cúi đầu ngồi trong xe, cậu biết mình đã phạm sai lầm. Trên đường đi không nói lời nào, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.

Sau khi đến Nguyệt Ngã Đàm, Triệu Hùng cùng Trọng Ảnh đưa Thẩm Văn Hải vào trong nhà.

Dao Châu đang nghỉ ngơi ở nhà, chơi với Lý Diệu Linh trong phòng khách. Vừa nhìn thấy Thẩm Văn Hải, cô bé lập tức chạy đến.

"Anh Hải, anh đã về rồi. Em cứ nghĩ là anh chết rồi..."

Triệu Hùng không nghĩ tới con gái mình mới cùng Thẩm Văn Hải ở chung không bao lâu, hai người đã có tình cảm anh em ruột thịt rồi.

"Về sau anh không được tự ý bỏ đi, được không? Em sẽ cho anh toàn bộ đồ chơi, em sẽ nói với bố sau này sẽ không đánh anh."

Lúc này, Triệu Hùng đã đi tới, nghiêm mặt nói: "Nên giáo huấn thì phải giáo huấn. Nhóc Hải đừng cho rằng chú mắng con thì con lại tự tiện chạy ra ngoài. Nếu em..."

Triệu Hùng chưa kịp nói xong thì đã nhìn thấy Thẩm Văn Hải đã quỳ xuống trước mặt mình, dập đầu sám hối nói: “Chú, con sai rồi! Sau này con sẽ không ngỗ ngược như vậy nữa, lần này chú tha thứ cho được không?"

Bình luận

Truyện đang đọc