Cung Bắc nói: “Cha tôi đã dạy cho tôi rất nhiều điều, nhưng mà cha tôi lại không dạy tôi làm thế nào để cầu xin sự thương xót”
Khuôn mặt người đàn ông đột nhiên cứng đờ ra.
Cung Bắc nói: “Ông muốn tôi cầu xin lòng thương xót từ ông à, đáng tiếc là ông nhầm người rồi!”
“Khốn kiếp!” Người đàn ông tức giận tát cậu bé một cái Cung Bắc đột nhiên bị đánh vào mặt nên đã ngã sang một bên.
Mạn Nhi phía sau sợ tới mức phải che miệng lại, bàn tay nhỏ nhắn của cô bé nắm lấy vạt áo của Cung Bắc, cả người cô bé run lên vì sợ hãi.
“Anh ơi..” Cô bé hét lên, cảm thấy có chút tủi thân!
Người đàn ông đó nhanh chóng chuyển ánh mất sang Mạn Nhị, và trong đầu không thể không có những ý nghĩ xấu xa Anh ta vừa đưa tay ra và định đưa về phía Mạn Nhị, thì Cung Bắc đã kịp nắm lấy cánh tay của anh ta và cắn chặt xuống.
Người đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn rồi rụt tay lại, quay sang nhìn Cung Bắc bảng một ánh mắt dữ tợn, rất muốn cho con chó lao vào chuồng để căn nát cậu bé!
Nhưng anh ta phải giữ lại hai đứa trẻ này!
Chỉ là, không thể dập tắt được ngọn lửa độc ác đang cháy này.
Ngay khi người đàn ông lấy được cây roi, anh ta đã lôi Cung Bắc ra khỏi lông sắt, quất vào người cậu bé một cách dữ dội: “Mày là chó à? Mày dám cắn tao! Mày lại dám cần à! Cẩn này!”
Một trận đòn vô cùng tàn nhẫn.
Cung Bắc đau đớn ôm lấy vai, khuôn mặt nhỏ của cậu bé đỏ bừng lên.
“Đừng đánh nữa!”
Mạn Nhi sợ hãi khóc lên.
Cô bé biết rằng mình sẽ bị đánh nếu khóc như vậy nhưng trơ mắt nhìn Cung Bắc bị đánh dã man, cô bé vừa hoảng vừa sợ, nhếch nhác bò ra khỏi cái lồng.
Đột nhiên nhào lên người của Cung Bắc, chịu thay cho cậu bé mấy roi.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữ: Mạn Nhi vừa khóc vừa nói: “Cầu xin mấy người… Đừng đánh nữa, đánh nữa thì anh trai tôi sẽ chết mất…
Cung Bắc hơi ngơ ra.
Một tiếng “anh” này khiến cậu bé mềm lòng.
Cung Bắc cố gắng hết sức ngẩng đầu lên, kéo cô bé vào lòng để che chở, lật người lại, chắn ở trên người cô bé rồi ôm lấy cô bé.
“Chát!”.
||||| Truyện đề cử: Rung Động Vô Thời Hạn |||||
“Chát!”
Đồn roi đánh ở trên người cậu bé không thương tiếc.
Cung Bắc cản chặt hàm răng đến mức lợi cũng đây máu.
Mạn Nhi nhìn Cung Bắc đang che chẩn trên người mình mà đau lòng, nước mắt không ngừng rơi “Đừng đánh nữa..” Cô bé khóc đến mức khàn cả giọng.
Con chó săn to lớn ở bên cạnh sủa ầm ï, nó há cái miệng to như chậu máu, như thể nó sẽ có thể nhào tới bất cứ lúc nào.
“Được rồi!”
Một người đàn ông khác chạy đến, ngăn người đàn ông đang vung roi lại “Đừng đánh nữa, đánh nữa thì sẽ xảy ra án mạng mất”
Người nọ vẫn kêu gào: ‘Không phải xương cốt thẳng nhóc này cứng rắn lắm sao? Nếu không cho nó nếm mùi đau khổ một chút, nó sẽ không biết cái gì gọi là trời cao đất dày!”
“Suy cho cùng thì nó vẫn là một đứa trẻ, mày đánh như vậy, chúng ta làm sao có thể giao nộp nó được”.