Vân Giai Kỳ lại nhắc nhở anh ta: “Sau này hai người không được tự ý hành động như thế nữa, tôi không cho phép những chuyện như thế này xảy ra lần thứ hai”
“Tôi nhớ rồi”
Trong khi Mạn Nhi hôn mê, cô bé luôn gặp ác mộng.
Ngơ ngác tỉnh dậy đập vào đôi mắt mơ hồ của Mạn Nhi chính là hình ảnh Vân Giai Kỳ ngồi bên giường.
Vừa thấy con gái tỉnh lại, Vân Giai Kỳ liền nở một nụ cười, nắm lấy bàn tay Mạn Nhi.
Nắm lấy bàn tay nhỏ xíu ấm áp trong tay, trái tim cô liền tan chảy.
“Mạn Nhi..” Vân Giai Kỳ nhẹ nhàng gọi tên cô bé: “Thế nào rồi? Con có cảm thấy khó chịu ở chỗ nào không?”
Không hiếu vì sao, nhìn nụ cười dịu dàng của Vân Giai Kỳ, Mạn Nhi chợt nhớ lại những gì Cung Bắc đã nói “Nếu như… em quay về bên mẹ, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ, không được làm mẹ buồn! Mẹ yêu thương em nhiều hơn bất cứ ai trên đời này, hiểu không?
“Mẹ yêu thương em nhiều hơn bất cứ ai trên đời này..”
Mạn Nhi liền cảm thấy sống mũi cay cay, lập tức bật khóc.
“Hu hu hu…° Vân Giai Kỳ thấy cô bé bật khóc liền vô cùng hoảng hốt: “Sao thế? Con thấy đau ở đâu sao? Mau nói cho mẹ nghe con đau ở đâu..”
Mạn Nhi lập tức lao vào vòng tay cô, thút thít: “Mẹ ôm, mẹ ôm…”
Vân Giai Kỳ vô cùng sửng sốt, sắc mặt đột nhiên cứng đờ, hai mắt đột nhiên nóng lên!
Cô không ngờ rằng câu đầu tiên mà Mạn nhỉ tỉnh dậy lại là đòi cô ôm.
Cô bé gọi cô là “Mẹ”.
Vân Giai Kỳ không biết đã bao lâu rồi cô mới nghe thấy Mạn Nhi gọi một tiếng “Mẹ”.
Trong lòng cô lúc này đây có hàng trăm cảm xúc đang đan xen lẫn nhau, thương xót có, kích động có, mà cảm động cũng có, cánh tay cô ôm chặt lấy Mạn Nhi ở trong lòng.
*Mẹ ở đây! Mẹ đang ôm con đây, Mạn Nhi đừng sợ nữa..”
Mạn Nhi càng khóc dữ dội hơn.
Cô bé tủi thân lấy bàn tay bé nhỏ lau đi những giọt nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nói: “Con để lạc mất hai anh rồi..”
Không hiểu vì sao, khi nghe thấy Mạn Nhi nói một câu nói với ngữ điệu mất mát như vậy, Vân Giai Kỳ liền cảm thấy có cả ngàn nhát dao đang đâm vào lông ngực mình.
Cô xót xa thơm lên má con gái, thủ thỉ với cô bé: “Đừng sợ, mẹ nhất định sẽ đưa hai anh về với con.”
“Có thật không mẹ?”
“Thật!
Câu nói này đã mang lại cho Mạn Nhi một cảm giác an toàn, nó như một liều thuốc an thần đối với cô bé, khiến cô bé cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại Thần kinh thả lỏng trong chốc lát, cơn buồn ngủ lại ập đến.
Mạn Nhi dụi mắt và nói: “Mạn Nhi buồn ngủ quá…”
“Thế thì Mạn Nhi ngủ một lát đi nhé?”
Cô bé tròn mắt nhìn Vân Giai Kỷ: “Thế lúc con tỉnh lại, con có thể nhìn thấy anh trai không?”
“Tất nhiên rồi!” Vân Giai Kỳ mỉm cười: “Khi nào con ngủ dậy nhất định sẽ nhìn thấy hai anh ở bên cạnh!”
Một niềm vui sướng ùa vào trái tim bé bỏng của Mạn Nhi.
Nụ cười của Vân Giai Kỳ có sức mạnh vô cùng to lớn.
Mạn Nhi phấn khởi nói: “Vậy… một lời đã định!”
“Được!”
Sau khi dỗ Mạn Nhi đi ngủ, Vân Giai Kỳ liền đứng dậy, bước ra bên ngoài phòng bệnh..