Khi Bạc Tiêu Dương nhìn thấy Kỳ Thiên Nam, ánh mất thoáng giật mình, khế nheo mắt lại.
Anh đi tới trước mặt Kỳ Thiên Nam, hai người ngang tài ngang sức, uy thế ngang nhau, thân người cũng cao lớn như nhau.
Kỳ Thiên Nam hơi nhướng mày nhìn anh.
Bạc Tiêu Dương nhíu mày: “Sao anh lại ở đây?.
“Tôi không được đến sao?.
“Kỳ Thiên Nam” Bạc Tiêu Dương bước lại gần anh: “Tôi khuyên anh tránh xa cô ấy ra, cô ấy không phải người mà anh có thế chạm vào được.
Kỳ Thiên Nam cười tính nghịch, cúi đầu, hờ hững sờ sờ chóp mũi, lại nhướng mi, ánh mắt lạnh lùng: “Bạc Tiêu Dương, anh giao cô ấy lại cho tôi, hửm?
Câu nói đột ngột của Kỳ Thiên Nam khiến Bạc Tiêu Dương sững sờ tại chỗ.
“Tôi cứ muốn đấy” Kỳ Thiên Nam nói ngắn gọn, súc tích thể lập trường của mình Bạc Tiêu Dương nói: “Anh đang cùng tôi giành người?.
“Ừ” Kỳ Thiên Nam nghiêm túc gật đầu: “Tôi muốn c‹ Bạc Tiêu Dương không chút do dự từ chối: “Không được.
“Không được?” Kỳ Thiên Nam có chút thất vọng nói”Anh biết không, tôi không thích người khác từ chối tôi.
“Tôi đã nói rồi, anh đừng có tác động vào suy nghĩ của cô ấy.
“Anh đừng có mà từ chối tôi, tôi sẽ tức giận” Kỳ Thiên Nam nói:.
lâu, lâu lảm rồi không có ai dám từ chối tôi.
Bạc Tiêu Dương, anh là người đầu tiên.
“Anh nhớ kỹ, cô ấy là một con người, không phải tài sản riêng của ai cả được Kỳ Thiên Nam chậm rãi, cẩn thận nói: “Nếu anh không đưa, vậy tôi chỉ có thể cướp về.
Bạc Tiêu Dương: Anh nhìn vào mắt Kỳ Thiên Nam, có chút cảnh giác và dò xét Kỳ Thiên Nam mỉm cười: “Những thứ mà tôi muốn, từ trước đến nay.
chưa bao giờ tôi không đạt được.
Nếu thứ đó không thuộc về tôi, có phải cướp, tôi cũng sẽ cướp về.
Nói xong anh ta bỏ qua Bạc Tiêu Dương, đi về phía cầu thang.
“Chờ đã Bạc Tiêu Dương quay đầu lại, ánh mắt rơi vào Kỳ Thiên Nam: “Anh giở trò gì với nhà họ Bạc, tôi không quan tâm.
Nhưng Vân Giai Kỳ vô tội, nếu anh muốn hạ thú với cô ấy, không thể được.
“Ai nói tôi muốn tấn công cô ấy?” Kỳ Thiên Nam không nhìn lại: “Cô, nhóc đáng yêu như vậy, cưng chiều còn không kịp, nếu ra tay, tự nhiên sẽ đau lòng cả đời.
Sau khi nói xong, anh ta lại nói: “Chuyện này anh đã sai rồi.
Tôi không hỏi ý kiến của anh.
Tôi chỉ nói với anh một điều.
Tôi muốn cô ất Bạc Tiêu Dương: Kỳ Thiên Nam rời đi đã lâu, cậu ta mới hoàn hồn đi về phía phòng bệnh.
“Ngây thơ….”
Cậu ta vừa đấy cửa phòng bệnh ra, vừa đi vào liền nghe thấy tiếng thở an tĩnh của Vân Giai Kỳ.
Trong màn đêm tĩnh mịch, lòng cậu ta chợt binh tĩnh lại Đèn tường vẫn sáng, dưới ánh đèn ấm áp, cô đang nằm trên giường đắp chăn bông, vẻ mặt yên bình.
Bạc Tiêu Dương ngồi xuống bên giường, cậu ta lo lắng cô ở một mình trong phòng bệnh nên định qua canh đêm cho cô, không ngờ lại đụng phải Kỳ Thiên Nam.
Kỳ Thiên Nam nhìn có vẻ quan tâm Vân Giai Kỳ, đây là một tín hiệu nguy hiểm.
Bạc Tiêu Dương trong lòng cảm thấy phức tạp, đột nhiên nhìn thấy cổ.
Vân Giai Kỳ đeo một cây thánh giá.
Tại sao cô ấy lại đeo mặt dây chuyền này?
Bạc Tiêu Dương cúi xuống, định tháo mặt dây chuyền của cô ấy ra, nhưng đột nhiên phát hiện, không có cách nào tháo xuống được..