HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Cô bị điên rồi sao?
Không biết lực đánh của người đàn ông này mà đánh lên cơ thể phụ nữ thì có lấy luôn mạng người không?
Nguy hiểm quát Vân Giai Kỳ ở trong ngực Bạc Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn Bạc Tuấn Phong, anh đứng trên một đống đổ nát hỗn loạn, tựa như một pho.

tượng điêu khắc.

Cả người Bạc Tiêu Dương đều vị thương, nhất là khóe miệng đã có vết bầm tím rõ ràng.

Mà Bạc Tuấn Phong cũng bị thương không nhiều.

Tuy răng anh né mấy chiêu của Bạc Tiêu Dương nhưng nếu không phải Bạc Tiêu Dương bị anh áp chế, nếu mấy quyền kia đánh vào người anh chắc chắn cũng bị thương không nhẹ.

Lâm Thanh Thủy đau lòng nhìn Bạc Tuấn Phong, nhất là khi nhìn đến cái tay không ngừng chảy máu của anh, hốc mắt lập tức đỏ lên!
Cô ta không không chết được nói với Vân Giai Kỳ: “Vân Giai Kỳ, bây giờ cô vừa lòng chưa?”
Hai người đàn ông vì cô mà bị thương, cô vừa lòng chưa?
Bạc Tuấn Phong đi đến trước mặt Bạc Tiêu Dương, nhìn Vân Giai Kỳ được cậu ta bảo vệ trong ngực, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.


Anh mạnh mẽ kéo cô ra khỏi lồng ngực Bạc Tiêu Dương, kéo tới trước mặt mình, xem xét từ trên xuống dưới một vòng, lúc này mới an †âm, vừa rồi nếu anh không khống chế được chắc chắn sẽ đánh trúng cô.

Vừa rồi xém chút nữa anh đã không thể khống chế được bản thân.

Nếu không phải cô đột nhiên lao tới, hôm nay Bạc Tiêu Dương chỉ sợ là chạy trời không khỏi nắng.

Vân Giai Kỳ nhìn anh, cả người run lên.

Lần đầu tiên cô cảm thấy rằng người đàn ông này thật đáng sợ.

Một khi không khống chế được thật, anh chắc chắn là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

Có một thoáng như vậy, cô thật sự cảm thấy Bạc Tuấn Phong nổi lên một tia sát ý với Bạc Tiêu Dương.

Cô căng thẳng trừng mắt nhìn anh, trong mắt toàn là kinh hãi.

Bạc Tiêu Dương hoàn hồn, đứng dậy, muốn chụp lấy tay Vân Giai Kỳ nhưng lại bị Bạc Tuấn Phong ngăn lại.


“Đừng chạm vào cô ấy”
Người đàn ông không thể không phản khác, kéo Vân Giai Kỳ vào trong ngực mà bảo vệ, nhìn Bạc Tiêu Dương, ánh mắt như dã thú.

“Bạc Tuấn Phong, anh buông ra!” Vân Giai Kỳ giấy dụa trong ngực anh, tức giận đến ứa nước mắt.

Một màn tối hôm qua ở Mai Phiến, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Cô không muốn anh chạm vào cô!
Bạc Tiêu Dương nói: “Cô ấy nói, cô ấy không muốn anh chạm vào cô ấy”
“Người của tôi, sao tôi không được chạm vào?”
“Anh dựa vào cái gì mà dám nói cô ấy là người của anh?”
Bạc Tuấn Phong cúi đầu, nhìn người trong ngực: “Nói cho anh ta nghe, em là người của ai?”
Cảm xúc của anh đang trên đà mất kiểm soát.

Thực ra chỉ cần cô nói một câu.

Dù là bây giờ cô chính miệng nói với Bạc Tiêu Dương rằng cô là người của cậu ta, cậu ta lập tức có thể bình tĩnh lại.

Thế giới của Bạc Tuấn Phong cho tới bây giờ đều bị đóng chặt, nhưng một khi thế giới vượt khỏi tầm kiểm soát, cũng chỉ có cô mới có thể chữa lành nó.




Bình luận

Truyện đang đọc