HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Do dự rất lâu Lâm Tĩnh Anh nhịn không được dựa theo địa chỉ mà Vân Giai Kỳ cho nhanh chóng đi đến khách sạn.

Bà ta dựa theo số phòng đứng trước cửa một căn phòng.

Cách cánh cửa bà ta bỗng nhiên nghe được giọng nói bên trong.

Trong đó bà ta lập tức phân biệt ra ngay Vân Lập Tân đang ở bên trong.

Sao bà ta có thể không nghe ra hai người bên trong đang làm cái gì?
Đã rất lâu Vân Lập Tân không chạm vào bà ta rồi.

Thế nhưng ông chồng tốt của bà ta lại bỏ vợ ở nhà không đụng vào mà lại ra ngoài vui vẻ với phụ nữ khác như vậy.

Trong lúc nhất thời Lâm Tĩnh Anh nổi cơn thịnh nộ mạnh mẽ đập lên cửa phòng giống như hét lên.

“Vân Lập Tân!”

“Thình thình thình” Cửa bị đập rung lên.

Trong phòng Vân Lập Tân giật nảy mình.

Ông ta đột nhiên nghe được động tĩnh của Lâm Tĩnh Anh ở ngoài cửa vô cùng hoảng sợ.

Có thế nào ông ta cũng không ngờ Lâm Tĩnh Anh lại có thể đuổi đến cửa.

Sao bà ta biết được ông ta ở đây? Trước kia Vân Lập Tân vui vẻ bên ngoài đều lấy cớ nói với Lâm Tĩnh Anh là đi công tác, mỗi lần bà ta cũng không có nghỉ ngờ gì.

Nhưng hành tung của ông ta và Lý Uyển Đồng vẫn luôn rất bí mật, sao Lâm Tĩnh Anh tìm tới được đây?
“Vân Lập Tân! Tôi biết ông đang ở bên trong.

Mau mở cửa ra”
Lý Uyển Đồng cũng hoảng sợ hỏi: “Ai vậy? Bà ta à?”
“Bà ta” đương nhiên là chỉ Lâm Tĩnh Anh.

Vân Lập Tân mắng: “Mẹ kiếp!” Ông ta quay đầu nhìn về phía Lý Uyển Đồng lấy chăn che lên người bà ta giục: “Mau mặc quần áo vào”
“Làm gì vậy hả? Anh sợ vợ anh như thế à?”
“Mặc quần áo của em vào”
Lý Uyển Đồng buồn bực nói: “Nếu vợ anh đã tìm đến cửa thì còn cần thiết phải trốn không? Nhìn dáng vẻ kia của bà ta rõ ràng giống như đến trả thù vậy.

Nếu thực sự để bà ta vào phòng thì em còn có chỗ nào có thể trốn được nữa? Không phải anh muốn em nhảy từ trên tầng xuống đấy chứ?”
Vân Lập Tân hoài nghi hỏi: “Không phải là em nói với bà ta chúng ta ở chỗ này chứ?”
Lý Uyển Đồng vẫn ngóng trông hai người họ ly hôn.

Bà ta muốn có danh phận với Vân Lập Tân.


Nhưng sao Vân Lập Tân có thể cho bà ta danh phận được.

Mỗi lần ông ta đều ậm ờ lừa gạt cho qua.

Không nói đến chuyện Vân Ngọc Hân là con ruột của bà ta, dã tâm của Lý Uyển Đồng lớn như vậy thì sao có thể cam lòng làm một tình nhân được Vân Lập Tân nuôi ở bên ngoài không được lộ diện chứ? Bởi vậy tất nhiên Vân Lập Tân có lý do nghi ngờ Lý Uyển Đồng muốn dùng chuyện này gây ầm “ép vua thoái vị”.

“Không phải em nói.

Em nói với bà ta thì em có thể có lợi gì chứ?
Anh tưởng em muốn ép hai người nên mới cố ý nói với bà ta ư?” Lý Uyển Đồng hừ lạnh một tiếng: “Em cũng không ngu như vậy đâu.

Nhỡ đâu chuyện này ầm ï lớn anh đá văng em đi thì chẳng phải em phí công vô ích à?”
Bà ta vừa nói như vậy đương nhiên Vân Lập Tân sẽ không nghi ngờ lên đầu bà ta nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm thấy Lý Uyển Đồng nói không phải không có lý.

Nếu Lâm Tĩnh Anh đã đuổi đến tận đây có trốn tránh cũng không cần thiết, chỉ bằng thẳng thắn công khai mọi chuyện.

Nghĩ đến đây Vân Lập Tân mặc quần áo vào đi đến cửa.


Vừa mở cửa ra ông ta đã nhìn thấy Lâm Tĩnh Anh đỏ bừng mặt đứng ngay ngoài cửa.

Vân Lập Tân còn chưa kịp nói gì thì Lâm Tĩnh Anh đã đẩy ông ta ra.

Bà ta xông vào trong phòng, vừa nhìn đã thấy Lý Uyển Đồng đang ngồi trên giường còn chưa kịp mặc quần áo.

Vừa thấy là Lý Uyển Đồng cả khuôn mặt bà ta đều tái đi.

“Sao lại là cô?”
Lâm Tĩnh Anh nằm mơ cũng không ngờ được Vân Lập Tân thế mà lại giây dưa với Lý Uyển Đồng.

Trên mặt Lý Uyển Đồng lại không có chút ngượng ngùng nào, bà ta xuất thân ở vũ trường có thể hiểu được mấy phần nhục nhã.

Ngược lại bà ta thản nhiên hỏi: “Bà tới đây làm gì?”
Thấy Lý Uyển Đồng lại còn dám hỏi ngược lại mình, Lâm Tĩnh Anh rốt cuộc khống chế không được bản thân, túm lấy bà ta vừa tát vừa đánh..


Bình luận

Truyện đang đọc