Sau khi cô không còn ở đây, thỉnh thoảng anh sẽ tới nơi này, toàn bộ biệt thự cũng được duy trì hình dáng rực rỡ.
Thế nhưng ngày hôm nay đối với cô mà nói không thể nghi ngờ, đây chính là cái lồng chim vàng!
Người đàn ông này quả thật có dụng ý khác!
Tước đi công cụ truyền tin của cô, còn không cho cô quần áo, vây hãm cô ở trong căn phòng này.
Anh định nhốt cô bao lâu chứ?!
Vân Giai Kỳ nói: “Điện thoại di động thì sao, mấy người ai đưa điện thoại di động cho tôi, tôi muốn gọi điện thoại cho anh ta”
Người giúp việc cứ tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, kỳ kèo một lúc lâu mới rốt cuộc có một người giúp việc lấy hết dũng khí, đưa điện thoại di động cho Vân Giai Kỳ.
Vân Giai Kỳ gọi một cuộc điện thoại cho Bạc Tuấn Phong.
Điện thoại còn chưa kết nối được đã bị cúp.
Cô chỉ biết số riêng của Bạc Tuấn Phong, thế nhưng số riêng của Bạc Tuấn Phong đều có danh sách trắng.
Chỉ có những số ở trong danh sách trắng mới có thể gọi cho anh được.
“Đáng chết!”
Vân Giai Kỳ phiền não xoa xoa trán, cả người đầy giận dữ nhưng không có đất dụng võ!
Người giúp việc nói: “Cô Vân, cô có đói không? Chúng tôi chuẩn bị bữa trưa cho cô nha?”
“Không cần! Cám ơn! Mấy người tự mà ăn đi!” Vân Giai Kỳ trả điện thoại di động lại cho họ, nặng nề đóng cửa.
Tập đoàn Thiên Ngạo.
Bạc Tuấn Phong mới từ cuộc họp cổ đông trở về phòng làm việc, mới vừa đẩy cửa ra liền thấy Lâm Thanh Thủy đã quét dọn lại phòng làm việc của anh.
Bạc Tuấn Phong có bệnh sạch sẽ rất nặng, vì vậy nên phòng làm việc một ngày phải quét dọn hai lần.
Thế nhưng có một lần công nhân làm vệ sinh vô tình coi một tài liệu quan trọng là giấy vụn mà thu dọn cho nên phòng làm việc của anh, toàn bộ đều giao cho thư ký phụ trách.
Cho nên đến cuối cùng, về cơ bản thì cũng chỉ có Lâm Thanh Thủy mới có tư cách vào phòng làm việc tiến hành quét dọn.
“Tổng giám đốc” Lâm Thanh Thủy cung kính hỏi thăm một tiếng.
Bạc Tuấn Phong “ừ” một tiếng, ngồi xuống bàn, tiện tay chất đống giấy tờ để trên bàn..
Lâm Thanh Thủy quan sát anh, muốn nói nhưng rồi lại thôi, thế nhưng khi ánh mắt của cô dừng ở trên cổ người đàn ông, cô ngẩn người ral Bạc Tuấn Phong cúi đầu, liếc nhìn nét chữ hội nghị của Tân Khải Trạch, thì một cái vết cắn mập mờ ở bên cổ vô tình lộ ra ngoài.
Lâm Thanh Thủy nhíu mày, dấu vết này, rõ ràng là do bị người nào đó cắn.
Thế nhưng không cần tưởng tượng cũng biết được người để lại vết cắn này là ai.
Bạc Tuấn Phong vẫn chưa nhận ra được ánh mắt dò xét của Lâm Thanh Thủy, thản nhiên đóng lại bản viết tay của hội nghị.
Lâm Thanh Thủy lập tức đi tới, cất bản viết tay của hội nghị, hỏi: “Tổng giám đốc Bạc, khi nào thì anh dùng bữa trưa?”
Bạc Tuấn Phong cũng không ngẩng đầu lên, phân phó nói: “Cô và Tân Khải Trạch đi ăn trước đi”
Lâm Thanh Thủy nói: “Em vẫn chưa đói, chờ anh cùng đi ăn”
“Tùy cô”
Bạc Tuấn Phong đột nhiên cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại.
Đầu dây bên kia vừa mới kết nối được thì Bạc Tuấn Phong đã hỏi: “Cô ấy đã dậy chưa”
Trong điện thoại truyền tới âm thanh thận trọng của người giúp việc: “Dạ anh Bạc, tỉnh rồi tỉnh rồi, thế nhưng hình như là tâm trạng của cô Vân không tốt, cho nên đã đập nát mấy bình hoa trong phòng của anh, chúng tôi vừa mới dọn dẹp xong.”.