Nhưng làm trò đứng trước mặt Bạc Ngạn Thiên, đương nhiên ông ta không thế trách móc quá nặng rề.
Cho dù Bạc Tuấn Phong có ngàn sai vạn sai thì đó cũng là trưởng tôn của nhà họ Bạc.
Bạc Ngạn Thiên có thể nói nhưng ông ta thân là người ngoài thì không thể nói được, Bạc Ngạn Thiên đương nhiên sẽ che chở cho Bạc Tuấn Phong.
Ông cụ Bạc khôn khéo như vậy sao có thể không biết Bạc Tuấn Phong tự chủ trương làm ra chuyện đó.
Nhưng sao ông ta có thể thừa nhận được, vì thế mà ông ta đố hết toàn bội chuyện này lên đầu Vân Giai Kỳ, ‘Vân Lập Tân nói: “Ông cụ Bạc, ngài có chút tâm ý này với Ngọc Hân khiến chúng tôi rất cảm động, nhưng mà chúng tôi cũng không muốn chỉ vì chuyện này mà khiến cho quan hệ giữa ngài và Bạc Tuấn Phong trở nên gay gắt hơn”
“Lập Tân, cậu có thể hiểu được tâm trạng của tôi là tốt rồi!” Bạc Ngạn Thiên thở dài một tiếng, sau đó ông ta ngồi xuống bên cạnh Vân Ngọc Hân, nằm tay cô ta rồi dặn dò: “Ngọc Hân, cháu phải tự biết chăm sóc tốt cho mình đấy! Biết không hả? Cho dù có như thế nào đi chăng nữa thì ông vẫn sẽ định cháu là cháu dâu của ông.
Cháu cứ yên tâm mà nghỉ ngơi đi, sau này khi gả vào nhà họ Bạc, chờ đến lúc cháu trở thành cháu dâu của nhà họ Bạc chúng ta thì ông xem còn có ai dám bất nạt cháu nữa!”
‘Vân Ngọc Hân suy yếu mà mỉm cười: “Cháu cảm ơn ông ạI”
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, ông cụ Bạc, tôi tiễn ông về nhà!”
‘Vân Lập Tân chủ động đứng dậy muốn đưa Bạc Ngạn Thiên đi về.
“Ngọc Hân, cha đưa ông cụ Bạc về nhà, con cứ nghỉ ngơi trước đi”
“Vâng ạ”
Chờ đến lúc Vân Lập Tân và Bạc Ngạn Thiên rời đi thì nụ cười trên khuôn mặt cô ta lạnh đi Cô ta cúi đầu lấy điện thoại của mình ra nhìn thoáng qua.
“Trên điện thoại có tin nhắn được gửi tới “Khi nào cô chuyển nốt mười lăm tỷ đây?”
Sắc mặt của Vân Ngọc Hân lập tức trầm xuống.
‘Vân Ngọc Hân vén chăn bông lên, cô ta cầm điện thoại đi tới ban công gọi cho bên kia.
Ngay khi Vân Lập Tân rời đi, Lâm Tĩnh Anh vội vàng quay lại ‘Vừa bước vào cửa thì bà ta đã nhìn thấy người giúp việc đang bận rộn trong phòng khách.
Bà ta nhìn xung quanh rồi lạnh lùng thốt lên một câu: “Vân Lập Tân đang ở đâu?”
Người giúp việc nhìn thấy bà ta vẫn cung kính ân cần trả lời một tiếng: “Thưa thái thái, tiên sinh đã đi ra ngoài rồi ạ”
Lâm Tĩnh Anh liếc nhìn họ, bà ta có thế phát hiện rõ ràng có sự thay đối trong thái độ của họ đối với mình, Lâm Tĩnh Anh tức giận nói: “Đừng cho rằng tôi ly hôn với Văn Lập Tân thì các người có thể dùng thái độ đó nói chuyện với tôi! Trước khi tôi ly hôn với Vân Lập Tân thì tôi vẫn là thái thái nhà họ Vân! Mấy người dám dùng loại thái độ đó nói chuyện với tôi à?”
Người giúp việc mắt nhìn mũi mũi nhìn tìm Lâm Tĩnh Anh tức giận nói: “Hai người kia, đi lên thu dọn hành lý cho tôi ‘Vi Vân Lập Tân không có ở nhà nên bà ta chỉ có thể đóng gói hành lý của mình trước, sau đó chờ ông ta trở lại thì sẽ bàn bạc kỹ càng chuyện ly hôn.
Lâm Tĩnh Anh đi lên lầu trở về phòng, bà ta lệnh cho người giúp việc thu dọn hết quần áo của bà ta lại, sau đó đi đến phòng để quần áo, Lâm Tĩnh Anh tính toán cũng mang hết trang sức châu báu của mình đi.
Bà ta đã sẵn sàng đế ly hôn.
Ly hôn với Vân Lập Tân thì ba ta chẳng chiếm được một xu nào, nhưng trong đống đồ trang sức và châu báu kia có chút ít là của hồi môn của nhà ngoại mang tới đây, có một phần là Vân Lập Tân mua cho bà ta, Lâm Tĩnh Anh có thể mang chúng đi!
Lâm Tĩnh Anh đột nhiên nhớ tới ngọc bội gia truyền đã đưa cho Vân Ngọc Hân.
Vật gia truyền đó rất có giá trị Nếu đã ly hôn thì bà a sẽ không để lại cho Vân Ngọc Hân nữa, vì thế Lâm Tĩnh Anh tính toán sẽ mang nó đi luôn.
Lâm Tĩnh Anh đi tới phòng Vân Ngọc Hân, định gõ cửa nhưng mơ hồ nghe thấy Vân Ngọc Hân đứng trên ban công gọi điện thoại cho ai đó..