Ở một bên khác, Vân Giai Kỳ không hề biết Mộng Yến Mi đã lén lút xem báo cáo của mình.
Cô thay bộ đồ vô trùng rồi đi vào trong phòng bệnh.
Dường như Cung Bắc cũng đang chờ cô.
Mấy ngày nay, mỗi lần đến giờ uống thuốc là Vân Giai Kỳ sẽ đến rất đúng giờ.
Vì vậy uống thuốc đã trở thành chuyện mà Cung Bắc mong chờ nhất mỗi ngày.
Cậu bé rất thích lúc Vân Giai Kỳ bón thuốc cho mình uống.
Vì có cô, dù thuốc có đắng như thế nào thì cậu bé cũng không sợ nữa.
Vân Giai Kỳ bưng thuốc đi đến bên cạnh Cung Bắc, bón cho cậu bé từng ngụm một.
Nhìn thấy vẻ mặt của Cung Bắc đang ngày ngày trở nên tốt hơn, tinh thần cũng tốt lên khiến Vân Giai Kỳ vô cùng vui vẻ yên tâm.
“Cung Bắc à, không bao lâu nữa là con có thể xuất viện rồi.
Sau khi xuất viện thì chuyển đến nhà mẹ nhé, mẹ chăm sóc con được không?”
Cung Bắc gật đầu: “Vâng ạ”
Nếu như mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh mẹ thì cậu bé sẽ vô cùng vui mừng.
Vân Giai Kỳ mỉm cười, nhẹ nhàng xoa lên trán của cậu bé.
Đợi đến khi cô ra khỏi phòng bệnh đã nhìn thấy Mộng Yến Mi đang ngồi trên hàng ghế dài gọi điện thoại, vừa nhìn thấy Vân Giai Kỳ đi ra khỏi phòng bệnh, bà ta lập tức cất điện thoại đi rồi đứng lên: “Cung Bắc uống hết thuốc rồi à?”
“Vâng, uống hết rồi ạ”
Mộng Yến Mi mỉm cười: “Vân Giai Kỳ, mấy ngày nay vất vả cho con rồi”
Thái độ của bà ta thay đổi rất nhiều lại khiến Vân Giai Kỳ không khỏi nghi ngờ.
Mới vừa nãy trước khi cô đi vào phòng bệnh, Mộng Yến Mi đột nhiên khách khí với cô, nhưng cô chưa từng thấy bà ta cười với mình như vậy.
Giờ đây Mộng Yến Mi đột nhiên mỉm cười với mình, Vân Giai Kỳ đột nhiên hơi hoảng hốt.
Bà ta lại còn nói cô vất vả rồi.
Mộng Yến Mi thấy vẻ mặt khác thường của Vân Giai Kỳ thì lập tức nói: “Trước kia bởi vì căng thẳng về bệnh tình của Cung Bắc, nếu như dì có lạnh nhạt thờ ơ với con thì mong con đừng so đo gì nhé.”
Mộng yến Nhi lo lắng cô đang mang thai nên đương nhiên sẽ không mặt nặng mày nhẹ với cô nữa.
Dù sao khi đó đứa trẻ trong bụng Vân Giai Kỳ chính là niềm hy vọng sau này của Cung Bắc.
Vân Giai Kỳ nói: “Con không vất vả gì cả, có thể nhìn thấy Cung Bắc chuyển biến tốt hơn thì tất cả vất vả đều đáng giá.”
“Vân Giai Kỳ…”
Mộng Yến Mi đột nhiên đi đến trước mặt cô, nắm lấy tay cô rồi nói: “Trong khoảng thời gian này con cũng đừng vất vả quá, con chăm sóc cho Cung Bắc nên chắc chắn rất mệt, sau này con cứ nghỉ ngơi tử tế, không cần chuyện gì cũng cố gắng hết sức để làm đâu”
Dù sao bây giờ việc dưỡng thai mới là điều quan trọng nhất.
Lỡ như cô vất vả quá thì cũng sẽ không tốt đối với sự phát triển của đứa con.
Lúc này Vân Giai Kỳ cảm thấy bản thân như đang được cưng chiều.
Mộng Yến Nhi quan tâm cô như vậy khiến cô trở tay không kịp.
“Cảm ơn bà Cung đã quan tâm”
“Vân Giai Kỳ, dì đều nhìn thấy con rất tốt với Cung Bắc.
Lúc trước có lẽ dì có hiểu lầm gì đó với con, nhưng hôm nay dì đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn với con”
“Vậy sao ạ?” Vân Giai Kỳ mỉm cười: “Vậy thì tốt rồi”.