HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN

Chương 1520

“Buông tay”

“Tuấn Phong..” Mộ Ngọc My đau khổ cầu xin.

Bạc Tuấn Phong không còn có kiên nhẫn giật mạnh tay cô ta ra, bóp cắm cô ta giọng lạnh lùng nói: “Phải chết cũng là cô đáng chết!”

Nói xong, anh đi thẳng ra ngoài rời đi.

Mộ Ngọc My lập tức ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt trầng bệch.

Anh ấy vừa nói cái gì?

Phải chết Cũng là cô ta đáng chết sao?

Anh ấy thật sự đã nói như vậy.

Bạc Tuấn Phong đi đến ga ra lấy bừa một cái chìa khóa mở xe ra, mới vừa ngồi vào thì tiếng chuông di động đột nhiên vang lên.

Anh vừa ấn nút nghe, đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến giọng nói của Tân Khải Trạch.

“Bạc gia, đã xảy ra chuyện…”

Từ sau sự kiện tàu Marine Sovereign qua đi, trí nhớ của Bạc Tuấn Phong đã khôi phục một ít Tuy rằng anh không gọi Tân Khải Trạch về Thiên Ngạo, nhưng vẫn giữ anh ta ở bên người làm trợ lý Không biết trong điện thoại Tân Khải Trạch đã nói gì, sắc mặt Bạc Tuấn Phong càng âm u hơn: “Ở đâu?”

“Cách năm trăm mét chỗ ngã tư phố Ngô Quyền, tôi đã ở hiện trường…”

Bạc Tuấn Phong lái ô tô đến hiện trường.

Cảnh sát cũng đã đến rồi. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Ánh sáng xanh đỏ lần lượt thay đổi càng làm chói mắt.

Hiện trường bị vây quanh bãng những sợi dây chuyên dụng Bạc Tuấn Phong mới vừa đi vào liền nhìn thấy chiếc Gusteau đã bị biến dạng nghiêm trọng, một cây lan can xỏ xuyên qua thùng xe phá vỡ thủy tỉnh ở kính sau, thủy tỉnh vỡ ra như bông tuyết rơi vãi khắp nơi.

Trong xe không có một bóng người, chỉ có vết máu ở bên ghế lái Hiện trường lộn xộn.

Những mảnh thủy tinh rơi đầy trên đất nhuốm máu tươi.

Rào bảo vệ cũng bị dập nát do va chạm, trông rất thê thảm.

Trái tìm Bạc Tuấn Phong tim đột nhiên ngừng vài giây.

Anh nhìn quanh bốn phía cũng không có nhìn thấy xe cứu thương, nhưng nhìn thấy hiện trường thê thảm như vậy, đặc biệt là khi thấy lan can xỏ xuyên qua xe kia, khó có thể tưởng tượng tình cảnh ngay lúc đó kịch liệt như thế nào.

Tân Khải Trạch chạy chậm qua: ‘Bạc gia…”

Tay Bạc Tuấn Phong túm lấy cà vạt của anh ta: “Người đâu?”

Tân Khải Trạch giật mình sửng sốt một chút, ánh mắt cũng rất nhanh ảm đạm xuống: ‘Không biết, lúc chúng tôi đến hiện trường đã chứng kiến như những gì anh thấy. Không thấy cô Vân Giai Kỳ đâu, tôi cũng liên hệ các bệnh viện lớn rồi, họ đều nói không nhận bệnh nhân bị tai nạn nào.”

Bình luận

Truyện đang đọc