Bạc Tiêu Dương rõ ràng nói rằng đây là nhà của họ, nhưng cô không, có bất kỳ cảm giác thân thuộc nào.
“Giai Kỳ”
Bạc Tiêu Dương thấy cô ngồi yên mãi, liền hỏi: “Cô không muốn xem phòng của cô sao?”
“Phòng của tôi sao..”
Bạc Tiêu Dương nói: “Ừ, thời gian cô chuẩn bị tốt tâm lý, cô sẽ ở riêng một phòng. Tôi..sẽ không đụng đến cô”
Vừa nói, cậu ta liền nằm lấy tay cô: “Phòng của cô là do tôi đích thân sắp xếp, cô không hiểu kỳ muốn xem sao?”
Vân Giai Kỳ để cậu ta dắt lên lầu.
Phòng của cô ở lầu ba.
Một phòng ngủ rộng một trăm mét vuông, có phòng để đồ lộng lẫy riêng, phòng tắm riêng và một phòng tảm nắng thật lớn. Phòng tắm nắng có cửa ra vào, mở cửa đi ra ngoài thì là giàn hoa ngoài trời, trồng đây cây xanh, có cả khu vườn trên cao.
Phải nói rằng, mắt thẩm mỹ của Bạc Tiêu Dương đặc biệt độc đáo.
Phòng ngủ sử dụng tông màu hồng nhạt, thiết kế trang trí kiểu Pháp.
sang trọng nhẹ nhàng, tạo nên phong cách so với các phòng mẫu sang trọng.
“Nhìn có đẹp không?” Bạc Tuấn Phong nhìn cô, e sợ rằng cô không.
hài lòng với hoàn cảnh này.
“Ừ, đẹp lầm”
“Có thích không?”
“Thích ch Bạc Tiêu Dương từ phía sau ôm lấy cô: “Thích là được rồi. Mọi thứ ở đây đều là chuẩn bị cho cô. Từ nay về sau, đây sẽ là nhà của cô”
Vân Giai Kỳ đột nhiên quay lại, căng thẳng cầm lấy cánh tay cậu ta “Tiêu Dương, tôi nghĩ cậu hiểu lâm mất rồi”
Tôi với cậu chẳng qua là diễn kịch thôi, tôi đính hôn với anh, chẳng qua là muốn giúp anh giành lấy vị trí chủ gia tộc. Tôi..”
Bạc Tiêu Dương nghe vậy, cong môi rồi cười nhạt: “Tôi biết rồi…”
“Vậy rõ rằng biết răng tại sao cậu ta lại cho cô tất cả cảm giác thật lòng “Tôi biết, cô là đang diễn kịch, nhưng mà tôi đã nhập vai quá rồi” Bạc Tiêu Dương lại nói: “Trước khi gặp cô, tôi là người luôn luôn có tham vọng, mặc dù là Bạc Tuấn Phong, mặc dù là tôi chỉ là con vợ kế, nhưng đối với vị trí chủ gia gia tộc cùng với quyền thừa kế, tham vọng tôi ở ngay trước mắt. Nhưng mà hôm nay..”
Bạc Tiêu Dương đột nhiên ôm chặt lấy cô: “So với cô thì vị trí chủ gia tộc đó dường như không còn quan trọng vậy nữa”
“Giai Kỳ, tôi chỉ cần cô là đủ rồi”
Bạc Tiêu Dương lại nói: “Vì cô, tôi sẽ đem những thứ tốt đẹp nhất cho cô. Bất luận cô muốn cái gì, tôi đều sẽ cho cô hết. Vậy nên, đừng nói với tôi là đây chỉ là diễn kịch thôi, tôi không muốn phải diễn kịch với cô tí nào”
Vân Giai Kỳ kinh ngạc lập tức lui lại: “Tôi không thể cho cậu thứ cậu muốn được.”
“Cô chính là thứ tôi muốn rí chính là mới là thứ tôi muốn lạc Tiêu Dương hơi nhíu mài Vân Giai Kỳ càng thêm đau đầu, nhíu mày lại: “Tiêu Dương..tôi..tôi muốn một mình yên tĩnh chứt”
Cô cảm thấy đau đầu.
Bạc Tiêu Dương nghe vậy, ngược lại không nói gì nhiều nữa: “Được thôi”
Câu ta nói: “Cô ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt, tôi có việc phải đi đến Thiên Ngạo”
“Ừ” Vân Giai Kỳ cũng không hỏi thêm là chuyện gì: Trong đầu cô bây giờ rất rồi, chỉ có thể yên tĩnh một mình một chút Cho đến khi phía sau có tiếng bước chân rời đi, cánh của nhẹ nhàng đóng lại, Vân Giai Kỳ mới ý thức được, Bạc Tiêu Dương đã rời đi rồi Một mình cô lẻ loi trơ trọi ngồi trong phòng, nhìn quanh bốn phía, đột nhiên lại có chứt cảm giác mê man.
Bạc Tiêu Dương nói, cậu ta sẽ đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian cho cô.
Nhưng những thứ tốt nhất đó, đều không phải là thứ cô muốn.