Chương 1523
Lời nói lạnh như băng làm cho người ta không thể phỏng đoán tâm tư của anh.
Giọng anh giống như một mệnh lệnh không có cảm tình vậy.
Tân Khải Trạch không biết Bạc Tuấn Phong lấy tâm tình như nào nói ra câu “Chết phải thấy thi thể” kia, anh ta chỉ cảm thấy da run lên.
Lúc này anh ta cũng ý thức được, nếu không tìm thấy tung tích của ‘Vân Giai Kỳ thì người đàn ông này sẽ hoàn toàn rơi vào tăm tối Nhà họ Bạc cũng xong rồi. Theo bản năng anh ta lại có suy nghĩ này.
“Bạc gia, anh bình tĩnh một chút, có lẽ cô Vân có thể chuyển nguy thành an, phúc lớn mạng lớn…”
Giọng của Bạc Tuấn Phong vẫn lạnh như băng: “Cậu cảm thấy được bây giờ tôi còn không đủ bình tĩnh?”
Tân Khải Trạch:”..”
Đúng là đủ bình tĩnh, nhưng anh binh tĩnh đến đáng sợ, bình tĩnh làm người ta sợ hãi Anh như một vị chúa tế địa ngục vậy.
‘Cho dù anh lộ ra vẻ mặt lo âu, sốt ruột, bất an cũng tốt hơn Bạc Tuấn.
Phong lúc này, bình tĩnh khác hẳn người bình thường.
Tân Khải Trạch nói: “Vậy tôi tiếp tục đi điều tra”
Anh ta vừa mới xoay người, bỗng nhiên Bạc Tuấn Phong ở sau người lạnh lùng nói: ‘Anh ta không chết”
Tân Khải Trạch bước chân một lúc, kinh ngạc xoay người hỏi: Anh nói là ai “Kỳ Thiên Nam”
Mắt Bạc Tuấn Phong rét lạnh: ‘Anh ta không chết”
Tuy rằng Phố Ngô Quyền là chỗ hẻo lánh, cũng không sâm uất, nhưng cũng không phải mảnh đất không có dấu chân người Có thế đến nơi như vậy phá hỏng camera theo dõi, lại chặn đường xe Giai Kỳ bắt cô ấy đi, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Trừ Kỳ Thiên Nam, anh không nghĩ ra người nào trên thế giới này có thể bắt người đi mà không để lại chút dấu vết nào trong thành phố to như này.
Nhưng Đúng là Bạc Tuấn Phong hy vọng người bị Kỳ Thiên Nam bắt đi.
Nếu thật là Kỳ Thiên Nam… Vân Giai Kỳ sẽ không có việc gì Tân Khải Trạch hơi kinh ngạc: ‘Bạc gia, anh nghỉ ngờ người bị Kỳ Thiên Nam bắt đi?”
“Đúng vậy”
“Nói như vậy, hiện tại cô Vân Giai Kỳ đáng ở trong tay Kỳ Thiên Nam?”
“Có lẽ vậy” Bạc Tuấn Phong nói: “Nếu là anh ta, có khi sự tình không nguy hiểm như vậy”
“Vậy… vết máu ở ghế lái…”
Mày Bạc Tuấn Phong nhíu lại, lại không nói chuyện.
Tân Khải Trạch thấy vẻ mặt anh đột nhiên trầm xuống, lập tức an ủi nói: “Có lẽ không phải máu của cô Vân Giai Kỳ đâu…”
Mạn Nhi cũng ở bên cạnh cô.
Trái tìm Tân Khải Trạch bắt đầu đập “Thình thịch’.
Một cái đảo biệt lập xung quanh toàn là biển, xa xa nhìn lại thấy một tòa thành nguy nga tráng lệ đứng lặng ở đó.