HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Trong lòng Cung Bắc lúc này đang vô cùng rối rắm.

Cậu biết rằng, nếu như lúc này Tiểu Vũ Minh hạ súng xuống, chắc chắn hai an hem bọn họ sẽ mất đi cơ hội trốn thoát này.

Suy nghĩ của Tiểu Vũ Minh quá đơn giản.

Chỉ cần bảo vệ được một người nhất định sẽ bảo vệ.

Tiểu Vũ Minh không hề suy nghĩ cho an nguy của bản thân, nếu như Cung Bắc rời khỏi đây vậy Tiểu Vũ Minh định trốn thoát kiểu gì.

Liệu những kẻ bất cóc đó có đế cho em ấy đi?
Nói không chừng, bọn chúng sẽ xé xác em ấy ra Cung Bắc không dám mạo hiếm, so với Tiểu Vũ Minh, cậu bé suy nghĩ chu toàn hơn một chút, đó chính là nhất định phải giữ được an toàn cho cả hai anh em Suy cho cùng, Cung Bắc là anh trai, Tiểu Vũ Minh là em trai.

Vậy thì người làm anh như cậu làm sao nỡ bỏ mặc em mình ở lại rồi bỏ chạy một mình chứ?
Tiêu Vũ Minh nhắm mắt lại, rồi lại nhìn Cung Bắc, trong mắt hiện lên vẻ bất lực, giọng nói rõ ràng là nghẹn ngào.

“Ngốc nghếch.


.


Tiêu Vũ Minh và Cung Bắc đối mắt với nhau, đột nhiên cậu thở dài một hơi, nói với Cung Bắc: “Đừng sợ, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì đi chăng nữa, em cũng sẽ ở bên anh”
Vừa nói, Tiểu Vũ Minh vừa hạ khẩu súng trong tay xuống.

Khẩu súng vừa buông xuống, một đám người lập tức lao về phía cậu.

‘Vân Ngọc Hân liều lĩnh thoát khỏi sự kiểm soát của Tiểu Vũ Minh, cậu cũng bị mấy kẻ khác đạp ngã xuống đất.

Cung bắc thấy vậy hoảng hốt hét lên: “Các anh làm cái gì vậy? Các anh không được…”
Cậu chưa nói hết câu, người đàn ông lần đó liền hung hãn tát một cái vào.

gương mặt cậu.

“Ở đây không có chỗ cho mày nói, thức thời một chút đi, ngoan ngoãn câm mồm cho tao!”
Tiểu Vũ Minh bị một đám người cao to thô kệch đẩy ngã xuống đất, lại nhìn thấy Cung Bắc bị đánh, liền nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng động vào em trai tôi Hai tay cậu nhanh chóng bị bẻ quặt ra đẳng sau.


Vài người bắt đầu lục soát khắp người Tiểu Vũ Minh, chẳng mấy chốc liền tìm thấy một con dao gấp được cậu dắt bên thắt lưng.

“Thằng ranh này đúng là kinh thật, không ngò trên người còn giấu một con dao gấp!”
“Con dao gấp này không phải là con dao của anh Tư sao?”
Chẳng mấy chốc, hai tay của Tiểu Vũ Minh bị trói Cung Bắc nhìn Tiểu Vũ Minh, xót xa rơi lệ.

Nhưng cậu không thể làm gì được.

Cậu thể bỏ mặc Tiểu Vũ Minh mà chạy trốn một mình.

Đám người đó nhìn chãm châm Tiếu Vũ Minh một lúc, trong lòng vẫn cảm thấy không yên tâm, liền trói luôn cả hai chân của cậu.

“Thăng ranh này rất tinh ma, thắt chặt hơn nữa đi!”
“Làm thế nào mà thẳng nhãi này lại tìm được chỗ này nhỉ? Cụ nhà nó… nó tìm kiểu mẹ gì thế nhỉ?”
“Hay là hành tung của chúng ta bị bại lộ rồi?”
“Nếu vậy thì tại sao thăng nhóc này lại đi một mình?”
“Mày nói xem, liệu bên đó có báo cảnh sát điều tra tung tích của anh em mình không?”
“Hay là chúng ta chuyển chỗ trốn khác đi!”
Bọn họ nhìn về phía Vân Ngọc Hân, lúc này cô ta vẫn ngồi bệt dưới đất, hoảng sợ đến mức ngây ngốc.




Bình luận

Truyện đang đọc