Bạc Tuấn Phong mặt sa sầm xuống.
Vân Giai Kỳ căn bản nghe không vào tai những lời của Mộng Yến Mi, từ đầu đến cuối đều không nói gì.
Cô cũng có phần tự trách mình.
Dẫu sao có một số câu của Mộng Yến Mi không hề sai, rằng Cung Bắc bị sốt cao và viêm phổi sau khi được giao cho cô chăm sóc.
Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cô cũng cảm thấy mình chưa chăm sóc tốt cho Cung Bắc.
Tuy nhiên khi Mộng Yến Mi hỏi liệu cô ấy có ngược đãi Cung Bắc hay không, cô ngẩng đầu lên và nói với Mộng Yến Mi: “Con không có.” Cô thích Cung Bắc như vậy, sao có thể ngược đãi cậu bé được.
Tại sao Mộng Yến Mi lại có thể nghĩ người khác nham hiểm đến như vậy chứ.
“Vậy làm sao mà Cung Bắc lại thành ra thế này?” Mộng Yến Mi đứng bên giường nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Cung Bắc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc cô đã chăm sóc Cung Bắc kiểu gì? Hả? Có một chuyện mà ông cụ Bạc làm không hề sai đó chính là ông ấy đã kịp thời đón Vân Mạn Nhi về nhà họ Bạc, nếu không giao Vân Mạn Nhi cho cô liệu cô có chăm sóc được tốt cho nó hay không?”
Vân Giai Kỳ buộc mình phải bình tĩnh lại và nói: “Cung Bắc bị sốt cao con cũng rất đau lòng, cũng không hiểu sao thằng bé lại vô duyên vô cớ bị sốt, nhưng dì nói con lơ là việc chăm sóc cho thằng bé thì không đúng”
“Con cũng rất đau lòng ư? Cô đừng có diễn trò mèo khóc chuột trước mặt tôi nữa.
Rõ ràng là cô đã ngược đãi Cung Bắc để báo thù tôi.
Cô cho rằng tôi đứng về phía nhà họ Bạc đối địch với cô cho nên cô mới hận tôi.
Nếu cô hận tôi thì cứ nhắm vào tôi đây này, hà cớ gì cô phải ngược đãi một đứa bé? Lòng dạ đàn bà là độc ác nhất!” Mộng Yến Mi càng nói lại càng kích động, càng nói càng quá đáng.
Vân Giai Kỳ sắp bị bà ta làm cho tức đến bật cười rồi: “Lòng dạ đàn bà là độc ác nhất? Dì Cung, dì cũng là phụ nữ, tại sao lại nói những lời như vậy?”
Cung Chiến cũng nói: “Mẹ nói đủ chưa?”
Mộng Yến Mi nói: “Đến giờ mà con vẫn bảo vệ cô ta.
Cung Bắc đã thành ra bộ dạng như thế này rồi..: Bạc Tuấn Phong nói: “Bác sĩ nói đợi đến sáng Cung Bắc hạ sốt thì sẽ không có gì đáng ngại nữa.
Dì à, mọi chuyện cứ đợi Cung Bắc hạ sốt rồi hãy nói”
“Được lắm! Tất cả các người đều bảo vệ cô ta.
Tôi trở thành vai phản diện rồi”
Mộng Yến Mi tức không nói nên lời, quay sang Vân Giai Kỳ rồi chỉ tay về phía cửa và nói với cô: “Mời cô ra ngoài cho.” Cung Chiến nhướng mày: “Mẹ!”
“Dì Cung…”
“Tôi nói lại lần nữa, mời cô ra ngoài cho.
Cháu trai tôi, tôi có thể tự mình chăm sóc, không cần cô phải ở đây”
Vân Giai Kỳ nghiến răng nghiến lợi bước ra khỏi phòng bệnh.
Bạc Tuấn Phong cũng đi theo ra ngoài thì lại nhìn thấy Vân Giai Kỳ đang ngồi ở băng ghế trước phòng bệnh.
Cô ấy không đi.
Mộng Yến Mi không để cô ở trong phòng bệnh thì cô sẽ ngồi trông ở bênh ngoài phòng bệnh cũng chẳng khác gì cả.
Cô phải đợi cho đến khi Cung Bắc hạ sốt và tỉnh lại.
Cung Chiến cũng đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Vân Giai Kỳ đang ngồi ngây ngốc trên băng ghế, anh ta nhíu mày đột nhiên nói: “Xin lỗi” Vân Giai Kỳ ngẩng đầu lên hỏi: “Làm sao vậy?”
“Mẹ tôi đã nói những lời quá đáng với cô” Cung Chiến nói “Tôi thay mặt bà ấy xin lỗi cô”
“Người phải xin lỗi là tôi mới đúng… Cung Bắc bị sốt, tôi cũng có một phần trách nhiệm” Cô không biết mình đã sơ ý chỗ nào, nhưng Cung Bắc đột nhiên phát sốt cô cũng cảm thấy rất cắn rứt lương tâm.
Cung Chiến nói: “Cô không cần phải ngồi trông ở đây đâu.
Đã muộn như vậy rồi, cô về nghỉ ngơi đi” Vân Giai Kỳ lặng lẽ trả lời: ‘Anh không cần đuổi tôi đi, tôi sẽ rời đi khi cơn sốt của Cung Bắc đã hạ xuống” tiết Cung Chiến khẽ hé đôi môi mỏng, rốt cuộc cũng không nói gì thêm liền trở lại phòng bệnh.
Cung Bắc vẫn chưa hạ sốt thì cô vẫn chưa có ý định rời đi dù là nửa bước.
Bạc Tuấn Phong ngồi xuống bên cạnh cô, thấy cô có vẻ tội lỗi liền nhẹ giọng nói: “Những lời dì nói em đừng để bụng”
“Sao Cung Bắc lại sốt được chứ?” Vân Giai Kỳ nói: “Vân Mạn Nhi cũng từng bị sốt nhưng chưa bao giờ nghiêm trọng đến mức bị viêm phổi cả.”.