HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vân Giai Kỳ nói: “Ông à, nếu lời này nói ra tôi sẽ vì được cưng chiều mà sợ hãi đấy”
Vân Hùng Phi cứng đờ.


Nói xong, cô ra lệnh cho quản gia: “Còn thất thần ra đấy làm gì?
Mau cất tranh lên phòng cho tôi, cẩn thận đấy đừng làm hỏng nó.”
Quản gia lập tức sai người khiêng tranh lên.

Mọi người nghe nói những bức tranh này đều vô giá, đều nơm nớp lo sợ, cần thận mang tranh lên.

Vân Giai Kỳ cũng đi lên phòng.

Vân Hùng Phi ngơ ngẩn một lúc mới phản ứng lại.


Tháng sau, hội đấu giá sao?
Tám ngày sau, Vân Ngọc Hân nhìn thấy Vân Hùng Phi vô cùng khẩn trương, cô hỏi: “Ông nôi, không phải ông muốn đến hội đấu giá thật đấy chứ?”
“Ngọc Hân, tâm nguyện lớn nhất của ông là có hai bức tranh của vJessica.”
Vân Ngọc Hân hít một ngụm khí lạnh.

Cô không hiểu bức tranh của.Jessica có gì hay, có gì giỏi, cô không hiểu, chỉ vẽ một bức tranh sao có thể có được cả tỷ?
Từ từ…
Mấy Một bức tranh đã có giá mấy tỷ rồi, vậy hơn mười bức tranh chẳng phải là…
Người phụ nữ này đúng là biết ăn đấy.

Cô khổ sở đi đóng phim, đóng mấy chục tập đi mới được mấy trăm triệu, một năm quay chụp mệt mỏi cũng không bằng giá một bức tranh của cô ta.

Cô ta tùy tiện vẽ vài nét tranh có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

Vân Ngọc Hân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Vân Giai Kỳ quá phô trương thanh thế rồi.


Những bức tranh đó trong mắt cô không xứng có giá trị cao như vậy.

Ban đầu cô muốn vạch trần Vân Giai Kỳ giả mạo.Jessica, mua tranh giả của.Jessica, kết quả lại không như cô dự đoán, giúp cho cô ta được nổi bật.

Đương nhiên Vân Ngọc Hân không hài lò Cô tức giận thầm thì: “Cô ta nói vậy là có ý gì chứ, giống như nhà họ.

Vân nợ cô ta quá nhiều vậy.

Nhà họ Vân cho cô ta chi phí ăn mặc, học hành, không hề đối xử tệ bạc với cô ta.”
“Ông nội, ông và cha mẹ thích con hơn cũng là sai hay sao? Thích hay không không thể nào mà khống chế được, chẳng lẽ vì không thích cô ta, cô ta liền ghi hận chuyện này nhiều năm như vậy sao?”
Vân Hùng Phi khoát tay nói: “Không nói chuyện này nữa.”
Vân Ngọc Hân không biết phải làm sao.

Cô quay sang Bạc ngạn Thiên, đột nhiên chuyển đề tài: “Ông nội, con muốn gặp Mạn Nhi và Vũ Minh có được không ạ? Đã lâu lắm rồi con không được gặp Vũ Minh, con muốn gặp thằng bé quá.”
Bạc Ngạn Thiên nghe vậy nói với cô: “Hai đứa con con đang ở trong biệt viện nhà họ Bạc, nếu con muốn gặp để ông đưa con đi”
“Vâng ạ-”
Vân Ngọc Hân gật đầu..


Bình luận

Truyện đang đọc