HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Tống Hạo Hiên chế nhạo nói: “Bạc Tuấn Phong nếu như là của anh vậy tôi có thể tùy ý cướp đoạt sao? Anh không có tự tin như vậy ư? Sợ tôi cướp mất cô ấy sao?”
“Không phải sợ, là không thích!” Ánh mắt Bạc Tuấn Phong rơi trên người Tống Hạo Hiên, giọng điệu vô cùng lạnh lùng: “Mắt anh nhìn cô ấy tôi thấy bẩn, tay anh chạm vào cô ấy tôi thấy bẩn”
Tống Hạo Hiên sững người, mặt anh ta biến sắc chế giễu nói: “Cô ấy là người sống không phải là đồ vật của riêng anh!
Bạc Tuấn Phong anh hy vọng giam cầm cô ấy giống như con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng không thể bay không thể kêu, muốn cô ấy trở thành vật trang trí mà thưởng thức sao?”
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nói: “Chỉ cần cô ấy ở bên cạnh tôi, cô ấy muốn làm gì đều được.

Tôi có thể khiến cô ấy kêu chỉ cần cô ấy không rời xa tôi” Nói xong anh đột nhiên buông vạt áo của Tống Hạo Hiên ra: “Nói với anh cũng vô ích.

Tống Hạo Hiên nếu để tôi lại biết anh có nửa phần ham muốn, anh và Tống thị phía sau anh đều phải chết”
Đổi lại trước đây Tống Hạo Hiên hoàn toàn không sợ những lời đe dọa này của anh nhưng ánh mắt hôm nay của Bạc Tuấn Phong đặc biệt đáng sợ dường như có thể đâm thấu xương tủy.

Dưới ánh mắt lạnh lùng như vậy anh ta đột nhiên không nói lời nào.

Bạc Tuấn Phong nói: “Đừng để tôi lại nhìn thấy anh xuất hiện ở bệnh # Nói rồi anh để lại Tống Hạo.

Hiên ở bãi đỗ xe, xoay người vào tòa nhà bệnh viện.


Tống Hạo Hiên nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của anh không dám nắm chặt tay.

Trong phòng bệnh.

Vân Giai Kỳ nằm trên giường nhắm chặt hai mắt.

Lâm Tĩnh Anh vẫn cho rằng cô đã ngủ say, đứng bên cạnh bận tới bận lui.

Đoạn thời gian này, Lâm Tĩnh Anh luôn ở bệnh viện chăm sóc cô, Vân Giai Kỳ lại không có tâm tư để tò mò tại sao Lâm Tĩnh Anh đột nhiên đối xử tốt với cô như vậy.

Không trở về Vân gia mà một lòng một dạ ở bệnh viện phục vụ cô.

Chả nhẽ bởi vì chuyện của Lý Uyển Đồng và chuyện bà ta với Vân Lập Tân náo đến mức đoạn tuyệt? Cô cũng lười để ý.

Đối với thái độ của Lâm Tĩnh Anh cô cũng không nóng không lạnh, dù sao trước đây Lâm Tĩnh Anh là thật lòng thương cô.


Lâm Tĩnh Anh cũng nhìn thấy nhưng đối với phản ứng lãnh nhạt của Vân Giai Kỳ bà ta ngược lại không để trong lòng.

Bà †a nợ cô nhiều năm như vậy làm sao dễ dàng bù đắp? Lòng người dễ bị tổn thương, bà ta cũng biết đau, bà ta không hy vọng Vân Giai Kỳ tha thứ cho bà ta chỉ hy vọng có thể bù đắp một chút cho cô.

Bạc Tuấn Phong trở về phòng bệnh, ống truyền dịch của Vân Giai Kỳ vừa mới rút ra.

Lâm Tĩnh Anh nhìn anh một cái: “Cậu đi đâu vậy?” Bạc Tuấn Phong hướng mắt nhìn về phía Vân Giai Kỳ: “Cô ấy vẫn không chịu ăn?”
“Ừ luôn năm trên giường, tôi khuyên bảo rất nhiều con bé phớt lờ mọi người bây giờ chắc vẫn chưa tỉnh lại”
Bạc Tuấn Phong ngồi xuống giường anh nắm lấy tay cô đặt lại vào trong chăn, đầu không ngẩng lên nói với Lâm Tĩnh Anh: “Không còn sớm nữa bà trước quay về nghỉ ngơi đi”
“Tôi…” Sắc mặt Lâm Tĩnh Anh có chút khó khăn.

Bạc Tuấn Phong nhướng mày: “Sao vậy?”
“Tôi muốn ở lại chăm sóc con bé, ngược lại là cậu mấy ngày nay cậu nhất định rất mệt, người nên nghỉ ngơi cho tốt là cậu mới phải”
“Không mệt” Bạc Tuấn Phong đột nhiên lấy ra thẻ phòng.

Lâm Tĩnh Anh sững người: “Đây là cái gì…”
“Ngự Sơn Phong” Bạc Tuấn Phong có một tòa nhà ở Ngự Sơn Phong cách bệnh viện không xa.

Sắc mặt Lâm Tĩnh Anh thay đổi: “…”
“Tôi thấy bà luôn ở khách sạn” Bạc Tuấn Phong nói: “Ở khách sạn hoài không tốt Ngự Sơn Phong cách bệnh viện không xa đi lại thuận tiện, bà quay về nghỉ ngơi đi”.


Bình luận

Truyện đang đọc