HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Vân Giai Kỳ hỏi vặn lại: “Dựa vào cái gì?”
Vân Ngọc Hân nói: “Vân Giai Kỳ, nếu như cô lấy ra thành ý của cô thì tôi cũng sẽ lấy ra thành ý của tôi.

Cô không tò mò, trên người Mạn Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao? Tình tính đứa trẻ bỗng nhiên có thay đổi to lớn, cô không muốn biết nguyên nhân à?”
Vừa nghe Vân Ngọc hân nhắc tới Mạn Nhị, trong lòng Vân Giai Kỳ ‘lộp bộp’ một chút, căn răng, lấy điện thoại di động ra, vứt sang một góc.

“Nói đi! Rốt cuộc là các người đã động tay động chân làm cái gì trên người Mạn Nhi?”
Vân Ngọc Hân tựa lưng vào ghế, mặt cô ta không chút cảm xúc mà giơ hai tay mình lên, tỉnh bơ mà gẩy gẩy bộ móng tay mới làm, khép các ngón tay lại, thoải mái nói: “Ông nội muốn cô và Mạn Nhi cắt đứt quan hệ hoàn toàn!”
Khi vừa mới đưa Mạn Nhi về nhà, Mạn Nhi vừa khóc vừa nháo, ông nội đã mời bác sĩ thôi miên, làm phẫu thuật thôi miên cho cô bé, niêm phong lại tất cả ký ức về cô”

Vân Giai Kỳ nghe vậy, cũng nở nụ cười đầy lạnh lùng: “Vân Ngọc Hân, ý tưởng này là cô nói ra chứ gì!? Cô thật là lòng dạ độc ác! Tuy rằng Mạn Nhi lớn lên bên cạnh tôi, nhưng con bé cũng là con gái ruột của cô!
Sao cô lại ác độc như vậy, có có biết đứa trẻ nhỏ như vậy, phải chịu phẫu thuật thôi miên, sẽ để lại di chứng lớn thế nào không? Cô hại con bé như vậy, nhìn con bé biến thành cái dạng này, cô không thấy đau lòng sao?”
Vân Ngọc Hân nhẹ nhàng nâng mắt lên.

Con gái cô ta?
Xem ra, Vân Giai Kỳ đúng là bị ngu thật rồi!
Chuyện đã đến nước này, cô vẫn tưởng rằng, Mạn Nhi là con gái của cô ta và Bạc Tuấn Phong hả?!
Chẳng qua, cô nghĩ như vậy cũng tốt.

Vân Ngọc Hân nói: “Cô cũng biết, Mạn Nhi là con gái của tôi, cô còn mãi dây dưa không dứt để làm gì?”

Vân Giai Kỳ nói: “Tôi coi Mạn Nhi như con mình sinh ra, con bé là do tôi mang thai mười tháng mà sinh ra, tuy con bé không phải ruột thịt của tôi, nhưng còn hơn cả ruột thịt! Tôi thương con bé, cưng chiều con bé, chẳng lẽ không được?”
Vân Ngọc Hân vừa gảy gảy móng tay đỏ tươi, vừa châm chậm đáp lại: “Dù con bé là do cô ngậm đẳng nuốt cay mà nuôi lớn, thì mạng của nó, vẫn là tôi cho!”
Vân Giai Kỳ nói: “Vân Ngọc Hân, tôi hỏi cô, rốt cuộc cô đang giở trò quỷ gì? Cô vì để hãm hại tôi mà bây giờ hại ông cụ Bạc thành như vậy! Ông ta đối xử với cô tốt như vậy, coi cô như con mình, cô lại đối xử với ông ta như vậy ư?”
“Thì đã làm sao?” Vân Ngọc Hân không cho là đúng: “Đợi đến lúc ông cụ tỉnh lại, ông ta cũng chỉ cho rằng là cô đã làm hại ông ta! Dù sao, so với tôi, thì cô có rất nhiều lý do để hại ông ta, cô nghĩ, ông ta sẽ tin tôi, hay tin một đứa nghiệt chủng như cô chứ?”
“Ha ha! Bây giờ Bạc Tuấn Phong không ở đây, cuối cùng thì cô cũng bại lộ bộ mặt thật! Vân Ngọc Hân, cô còn ác độc hơn tôi tôi tưởng tượng! Dù ông cụ Bạc có nghĩ rằng tôi đã hại ông †a, chuyện tôi không làm, cô còn định vu oan cho tôi à?”
“Không phải là cô ỷ vào có Bạc Tuấn Phong bảo vệ sao?”
Vân Ngọc Hân hừ một tiếng: “Vân Giai Kỳ, Bạc Tuấn Phong bảo vệ cô được một lúc, chứ không bảo vệ cô được cả đời! Hôm nay, chuyện cô hại ông nội, đã truyên ra khắp trên dưới nhà họ Bạc từ lâu rồi!
Cô cho là, anh Tuấn Phong đi đâu hả? Anh ấy quay về nhà họ Bạc.

Nếu như anh ấy không kịp khiến những người nhà họ Bạc đó yên lòng, thì cô nghĩ, bây giờ cô còn có thể yên tâm đứng ở chỗ này nói chuyện với tôi sao? Bất kỳ một người nào trong nhà họ Bạc đứng ra, động đậy một ngón tay, thì cô vĩnh viễn không bao giờ có thể trở mình được!”
“Làm như vậy, thì cô được lợi lộc gì? Cho dù cô có diệt trừ tôi, cô cho rằng, Tuấn Phong sẽ cần cô sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc