HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Tiểu Vũ Minh đáp: “Không có nhiều thời gian để giải thích đâu! Bây giờ em sẽ nghĩ cách đưa hai người rời khỏi đây”
“Nhưng mà…”
“Mạn Nhi đâu?”
Cung Bắc nuốt nước bọt nói: “Em ấy bị nhốt trong phòng…”
“Phòng nào?”
Cung Bắc đưa mắt liếc nhìn về một cánh cửa.

Tiểu Minh Vũ cởi dây trói cho cậu bé, nói: “Em đi cứu Mạn Nhi ra ngoài trước”
“Em cẩn thận thận một chút.

.

tại sao em lại vào được đây? Bên ngoài có người canh chừng.

” Cung Bắc quả thục đã sức cùng lực kiệt, cậu vừa hao công cởi tri, vừa nhắc nhở Tiểu Vũ Minh: “Bên trong phòng có người trông chừng em ấy”
stVB* Tiểu Vũ Minh sờ sờ cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Hai tiếng “cót két” cũng theo hành động của cậu mà vang lên.


Sau khi đẩy cửa và nhìn vào, cậu liền thấy Mạn Nhi bị trói vào chiếc cột sắt, bên cạnh cô bé là một chiếc giường, có hai người đàn ông đang ngủ ở đó.

Cậu bước đến bên giường, thấy Mạn Nhi cũng đã ngủ thiếp đi.

Chắc hẳn cô bé đã quá mệt mỏi.

Tiểu Vũ Minh bước đến gần Mnạ Nhi, ngồi xốm xuống và vỗ nhẹ lên mặt cô bé.

Ngay khi Mạn Nhi vừa mở mắt, Tiểu Vũ Minh liền lập tức che miệng em gái mình lại, vì cậu sợ rằng em gái mình sẽ kích động mà phát ra tiếng động lớn, đánh thức hai người đàn ông ở trên giường.

Trong bóng tối, Mạn Nhi chỉ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, khi cô bé cố gắng nhìn kỹ hơn liền nhận ra Tiểu Vũ Minh, cả người bỗng trở nên ngây ngốc.

“Anh.


“Suỵt… Tiểu Vũ Minh thì thầm vào tai em gái: “Anh sẽ cứu các em ra ngoài”
Mạn Nhi vừa sửng sốt vừa vui mừng, gương mặt đâm nước mặt vội gật gật: “Vâng!”
Tiểu Vũ Minh liếc nhìn xung quanh, bỗng cậu tìm thấy một mảnh kính vỡ.


Căn phòng này đã lâu không được tu sửa, cửa số đã vỡ toang từ lâu.

Cậu vội chộp lấy miếng thủy tính, cắt sợi dây ngay lập tức.

Vi hai đầu của mảnh thủy tỉnh vô cùng sắc nhọn, nên lòng bàn tay của cậu cũng bị thủy tỉnh cứa vào.

Nhưng Tiểu Vũ Minh không thấy đau, cậu chỉ sợ bị phát hiện.

Mạn Nhi nhìn chẩm chẩm hai người đàn ông trên giường, rồi lại lo lắng quan sát động tác của Tiểu Vũ Minh, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Cuối cùng, sợi dây thừng cũng đã bị cắt đứt.

Tiểu Vũ Minh dùng sức kéo mạnh, sợi dây liền rơi xuống đất Mạn Nhi chưa được ăn bất cứ thứ gì, cơ thể vô cùng suy nhược, ngay khi cô bé đứng lên, liền hoa mắt chóng mặt.

Tiểu Vũ Minh dĩ nhiên không thể bỏ mặc em gái như vậy, cậu liền bế bổng Mạn Nhi lên, rón rén rời khỏi phòng.

Cung Bắc lúc này cũng đã chui từ bên trong lông chó ra ngoài.

Ba đứa trẻ tụm lại với nhau, Cung Bắc lo lắng hỏi: “Bây giờ chúng ta ra ngoài bằng cách nào bây giờ? Em vào đây bằng cách nào?”
“Lỗ chó.


“Lỗ chó?”
“Căn phòng ngoài kia có một lỗ chó, nhưng mà, trong phòng đó có người, em sợ… có chút nguy hiểm”.


Bình luận

Truyện đang đọc