Lúc này Lâm Thanh Thủy vô cùng hoảng loạn, cô ta đi một thang máy khác lên cao ốc, sau đó thông qua lối đi an toàn, một mạch đi tới tầng một.
Vừa đến tầng một, cách một bức tường, cô ta vẫn nghe được tiếng tranh cãi âm ï của Vân Ngọc Hân từ trong thang máy truyền đến.
“Lâm Thanh Thủy kia nhất định là lòng dạ khó lường, mưu đồ quấy rối tôi”
“Cô ta không thiếu tiền mà lại chạy tới làm người mang thai hộ làm cái cái gì chứ? Có nhìn ánh mắt chột dạ kia của cô †a khi nhìn thấy tôi không? Tôi thấy rõ ràng trong lòng cô ta có quỷ đấy!”
Lâm Thanh Thủy nghe vậy thì sợ đến mức toát mồ hôi lạnh khắp người.
May mà Vân Ngọc Hân không quen thuộc đối với cấu trúc của tòa nhà này.
Lâm Thanh Thủy đi lối vòng qua cửa sau, một mạch bỏ trốn mất dạng.
Cô ta bước nhanh đến cửa sau của chung cư, ngăn một chiếc taxi lại, trực tiếp thuê xe đi tới quán cà phê Âu Nhã.
Lâm Thanh Thủy tới quán cà phê rồi, vừa ngồi xuống là ngồi đến buổi tối.
Cô ta không dám đi chỗ nào cả, số điện thoại lạ gọi đến cũng không dám nhận, nơm nớp lo sợ, trong lòng không yên đến cực điểm.
Cuối cùng cũng đợi đến tám giờ.
Đã lâu lắm rồi cô ta không gặp Bạc Tuấn Phong.
Cô ta lo lắng có thể Bạc Tuấn Phong sẽ không đến hay không?
Ngay khi Lâm Thanh Thủy đang hết sức lo sợ bất an thì ngoài cửa truyền đến giọng nói của nhân viên phục vụ.
“Xin mời bên này ạ”
“Chính là phòng bao này…”
Trong lúc nói chuyện, cánh cửa được đẩy ra.
Là Bạc Tuấn Phong!
Lâm Thanh Thủy kích động đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhưng nhìn thấy nhân viên phục vụ đẩy cửa ra, phía sau lại là Vân Giai Kỳ đang đi vào.
Cô ta lập tức trợn tròn mắt.
Sao lại là cô?
Nhưng chỉ qua một thời gian ngắn ngủi, ngay sau đó cô ta đã khôi phục lại nét mặt bình tĩnh, nhìn Vân Giai Kỳ mỉm cười nói: “Sao lại là cô?”
“Không thể là tôi được sao?”
“Rõ ràng là tôi đã hẹn Tuấn Phong” Lâm Thanh Thủy nghi ngờ nói: “Cô xem trộm tin nhắn Zalo của anh ấy ư?”
“Xem trộm? Tôi đường đường chính chính xem, còn cần phải xem trộm à?”
Vân Giai Kỳ nói xong tùy ý ngồi xuống đối diện với Lâm Thanh Thủy.
Cô cũng muốn xem thử Lâm Thanh Thủy này lại muốn giở trò nham hiểm gì!
Lâm Thanh Thủy nhìn dáng ngồi tao nhã của Vân Giai Kỳ, ánh mắt trong sáng, trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt trong veo và đôi môi căng mọng hồng hào, trông rất quyến rũ.
Lâm Thanh Thủy cũng ngồi xuống, cô ta chủ động hỏi: “Nếu cô đã tới đây rồi, có muốn uống chút gì không?”
“Cho tôi sữa đi”
Lâm Thanh Thủy nói với người phục vụ: “Mang cho tôi một ly sữa”.