Ngay khi ba người vừa bước ra khỏi bệnh viện, Vân Giai Kỳ nhận được điện thoại Bạc Tuấn Phong gọi đến, cô không thèm nhìn lập tức cúp máy, kéo số của anh vào danh sách đen.
Trong bệnh viện, ở cửa phòng bệnh, Bạc Tuấn Phong vừa để Tân Khải Trạch sắp xếp xong cho Lâm Thanh Thủy, thấy cuộc gọi bị từ chối, anh do dự mấy giây, sau đó gọi lại một lần nữa, nhưng không có cách nào kết nối được.
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông hơi cứng đờ, ánh mắt nhìn vào màn hình điện thoại, anh gọi lại lần nữa nhưng vẫn không có cách nào liên lạc được như cũ.
Lâm Thanh Thủy cảm động nói: “Tổng giám đốc Bạc, anh đối xử với em thật là tốt, còn làm phiền anh tự mình đưa em đến bệnh viện”
Bạc Tuấn Phong nhìn về phía cô ta, nói với cô ta: “Cô biết, đây là do.
tôi nợ c‹ Khuôn mặt Lâm Thanh Thủy sững sờ.
Cô ta thà hy vọng răng anh làm như vậy là vì anh yêu cô ta, mà không phải là vì anh cảm thấy thiếu nợ cô ta.
Bạc Tuấn Phong đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh, Tân Khải Trạch cũng đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng cứng ngắc của Bạc Tuấn Phong, anh ta rất ngạc nhiên: “Cậu Bạc, có chuyện gì vậy?”
“Điện thoại không thể nào kết nối được”
“Chắc không phải là vì anh đã bị cô Vân Giai Kỳ kéo đen đâu nhỉ?”
“Kéo đen?”
Bạc Tuấn Phong nghỉ ngờ nhìn về phía Tân Khải Trạch: “Ý của anh là gì?
“Kéo đen có nghĩa Số điện thoại của anh đã bị kéo vào danh sách đen của điện thoại di động, trừ phi cô ấy kéo số của anh ra khỏi danh sách đen, nếu không sẽ không có cách nào kết nối được”
Bạc Tuấn Phong nói: “Đưa điện thoại di động của cậu cho tôi.”
Tân Khải Trạch yên lặng giao điện thoại di động của mình ra.
Anh bấm số của Vân Giai Kỳ, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
Giọng nói yếu ớt nhưng lạnh lẽo của Vân Giai Kỳ phát ra từ đầu dây bên kia: “Alô?”
“Em chặn tôi hả?” Bạc Tuấn Phong lập tức nhận ra đúng như lời Tân Khải Trạch nói, số của anh đã bị kéo vào danh sách đen.
“Đây là số của Tân Khải Trạch sao?”
Bạc Tuấn Phong bình tĩnh lại: “Anh cần một lời giải thích”
“Giải thích? Kéo anh vào danh sách đen mà còn cần phải giải thích nữa sao? Bạc Tuấn Phong, đừng gọi cho tôi nữa, anh gọi tới bằng số nào, tôi sẽ chặn số đó”
Sau khi nói xong, Vân Giai Kỳ hoàn toàn không cho anh có cơ hội lên tiếng, dứt khoát cúp máy.
Bạc Tuấn Phong gọi lại lần nữa, ngay cả số của Tân Khải Trạch cũng bị chặn mất rồi.
Chết tiệt.
Bạc Tuấn Phong nhịn xuống ý muốn đập vỡ điện thoại, lập tức siết chặt điện thoại trong tay.
Trong lòng Tân Khải Trạch run sợ nhìn người đàn ông trước mặt, sợ Bạc Tuấn Phong thật sự sẽ phát giận ngay tại chỗ, anh ta sẽ không biết nên thu xếp như thế nào.
“Tổng giám đốc Bạc, sau đó… Nói như thế nào?”
“Bây giờ cậu đừng nói chuyện với tôi” Bạc Tuấn Phong ném điện thoại di động vào tay anh ta, xoay người đi về phía bãi đậu xe.
Tân Khải Trạch nơm nớp lo sợ đuổi theo.
Lâm Thanh Thủy nghe thấy tiếng bước chân xa dần, cô ta kinh ngạc xoay người rời khỏi giường, khập khiễng đi tới cửa, nhìn thấy người đàn ông sau khi đã thu xếp xong cho cô ta thì lập tức rời đi mà không nói một lời nào, cô ta lập tức trợn tròn hai mắt.
“Tuấn…”
Cô ta vừa mới nói được một chữ đã nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông rẽ qua chỗ ngoặt, sau đó biến mất ở cuối hành lang..