Cô vừa không thể tin vừa cảm thấy hân hoan.
Bây giờ cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới của mình đột nhiên cô cảm thấy thật mỉa mai làm sao.
Lúc đầu cô vẫn còn do dự không biết có cần giữ lại đứa trẻ này không.
Bây giờ mất rồi mới ý thức được cô yêu đứa trẻ này biết mấy.
“Cô Vân cô sao vậy?” Y tá thấy sắc mặt cô rất khó coi, có chút lo lắng.
Vân Giai Kỳ nói: “Không có gì” Cô cố gắng lần mò vào trong phòng siêu âm, nhờ y tá đỡ nằm xuống giường.
Bác sĩ mở áo cô ra bôi gel lạnh lên bụng dưới của cô và bắt đầu lăn thiết bị lên.
Mỗi lần lăn bụng, cô cảm thấy rất đau.
Vân Giai Kỳ nghiến răng nghiến lợi.
Bác sĩ nhìn chằm chăm vào màn hình vừa nhìn kỹ vừa phân tích nói: “Ừm, còn có chuyện chảy máu, mấy ngày nay đều chảy máu sao?” Vân Giai Kỳ không trả lời.
Y tá thay cô trả lời: “Còn đang chảy máu”
“Ừm, Cung Huyết Ninh tiếp tục ăn có điều cũng may đã chảy sạch sẽ rồi không có sót lại g Không sót lại gì…
Vân Giai Kỳ nghe đến bốn chữ lạnh lùng này trái tim cô lại đau nhói, cảm giác nghẹt thở không thể giải thích được.
Nước mắt lại rưng rưng làm hoa cả mắt.
Cô mở to mắt nhìn cố gắng nuốt nước mắt vào trong, bên tai vang lên tiếng nói chuyện của bác sĩ và y tá.
“Cũng may tháng tới sớm vì vậy chảy đi rất sạch sẽ, đây là chuyện tốt không cần chịu nỗi đau thanh lọc tử cung nữa”
“Đúng ạ! Thanh lọc tử cung rất hại cơ thể”
Sau khi bác sĩ lấy giấy lau sạch cho Vân Giai Kỳ rồi nói với cô: “Xong rồi không còn vấn đề lớn gì nữa, chảy rất sạch sẽ thuốc vẫn phải tiếp tục ăn đợi đến khi không chảy nữa liền ngưng uống thuốc”
Vân Giai Kỳ ngồi dậy khỏi giường ngơ ngác mở mắt ra: “Khi phá thai có tim không” Y tá ngơ một lúc, Vân Giai Kỳ lại hỏi: “Khi con tôi bị phá đi có tim thai chưa?” Vân Giai Kỳ cắn chặt môi có chút không nghe nỗi nửa, cô nhếch nhác từ giường bò xuống, loạng choạng mò đến cửa phòng.
Y tá vội vàng chạy đến giữ cô lại: “Cô Vân, chậm chút ạ…
Đôi mắt của cô không sao chứ?” Cô ta thấy Vân Giai Kỳ loạng choạng bước đi có chút hoài nghi đôi mắt của cô có phải xảy ra vấn đề gì rồi.
Vân Giai Kỳ không để ý cô ta vừa bước tới cửa, cô đột nhiên nghe âm thanh quen thuộc từ phòng siêu âm khác truyền đến.
“Bác sĩ, tình hình của con tôi thế nào rồi?”
“Cô Lâm, cô yên tâm lần khám thai này con cô phát triển rất tốt.
Cô chỉ cần tiếp tục chăm sóc cơ thể thật tốt thôi!”
“Thật vậy sao?”
Là giọng của Lâm Thanh Thủy.
Sắc mặt của Vân Giai Kỳ nghiêm mặt, đứng nguyên tại chỗ.
Giọng của Lâm Thanh Thủy và Mộng Yên Mi từ xa truyền đến gần hơn.
“Thanh Thủy, đoạn thời gian sau này con nhớ dưỡng thai thật tốt còn chuyện khác con đừng quan tâm.
Con chỉ cần bảo trọng thân thể bảo bối phát triển mạnh khỏe là điều quan trọng nhất!”
“Dạ! Dì Cung con biết rồi ạt Cảm ơn dì hôm nay còn đặc biệt cùng con đến khám thai”
“Dù sao đứa trẻ trong bụng con là cốt nhục của Tuấn Khanh, là huyết mạch của Bạc gia chẳng lẻ dì không hiểu được đạo lý này sao?”
“Dì Cung nói ra cũng khiến gì chê cười rồi! Đêm trước con còn nằm mơ, mơ thấy một ngày mình mở cửa ra có một bé trai đáng yêu đứng tại cửa lớn mỉm cười nói với con “mẹ ơi’ đó dị”.