HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Cậu bé đau lòng giơ tay lên, cẩn thận từng li từng tí lau nước mắt cho cô, thương yêu nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng khóc nữa..”
Điều ước của cậu bé lúc nãy, chính là hy vọng mẹ luôn luôn vui vẻ, luôn luôn cười thật hạnh phúc.

Cho nên vừa rồi lúc Mộng Yến Mi hỏi, cậu bé mới không nói ra, giữ kín điều ước.

Nhưng mà điều ước này vốn sẽ không thành hiện thực!
Ngọn nến vừa mới tắt, mẹ đã khóc rồi…
Nhìn thấy dáng vẻ Vân Giai Kỳ nhẫn nhịn mà khóc, Cung Bắc cũng không nhịn được mà rưng rưng nước mắt.

Cậu bé nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng khóc mà…”
Cậu bé càng nhìn càng cảm thấy đau lòng.

Vân Giai Kỳ nói với mọi người: “Con bế Bắc vào phòng vô trùng trước, mọi người cứ từ từ tiếp tục”
Nói xong, cô ôm lấy Bắc, đi về phía phòng vô trùng.

Trong phòng ăn nhất thời im như tờ.

Mạn Nhi ngồi ở trên chỗ ngồi, vẻ mặt lạnh nhạt.


Vũ Minh quay đầu nhìn cô bé, như thể đang nhìn một người xa lạ vậy.

Vừa nãy Mạn Nhi đột nhiên nổi giận, làm rơi vỡ tan kẹo đường hình Vân Giai Kỳ, cậu bé cũng cảm thấy có chút khó tin.

Mạn Nhi đột nhiên trở nên rất ngang ngược.

Sao lại trở nên như thế này?
Trong không khí im lặng như tờ đó, Mạn Nhi bất thình lình đứng dậy, đi lên tầng.

Sau khi cô bé lên tầng, Mộng Yến Mi mới khôi phục tỉnh thần, ngơ ngác hỏi: “Con bé này, sao tính tình lại đột nhiên thay đổi lớn đến vậy?”
Lông mày lưỡi kiếm của Bạc Tuấn Phong bỗng cau lại, nhưng không trả lời bà ta.

Bởi vì, tại sao Mạn Nhi thay đổi thành dáng vẻ như thế này, trong lòng anh cũng không có câu trả lời.

Trong phòng vô trùng.

Vân Giai Kỳ vừa mới bế Cung Bắc đặt lên giường, cô ngồi ở mép giường, cúi đầu không dám nhìn cậu bé, sợ cậu bé nhìn thấy nước mắt trên khóe mắt cô.


Nhưng mà Cung Bắc thông minh như vậy, đương nhiên là biết cô đang len lén lau nước mắt.

Cậu bé bỗng nhiên ôm lấy Vân Giai Kỳ từ sau lưng.

“Mẹ đừng khóc mà, có Bắc ở đây, Bắc sẽ luôn ở bên cạnh mẹ..

Vân Giai Kỳ gật gật đầu, nhưng ngay cả sức để ôm cậu bé cũng không có.

Những câu nói vừa rồi của Mạn Nhi, hành động đánh rơi kẹo đường của cô, đã đâm vào trong lòng cô một cái gai.

Cô không thể hiểu được, Mạn Nhi mà lúc trước sà vào lòng cô, mềm mại làm nũng với cô, nói cô là người mẹ tốt nhất trên đời này, sao lại thay đổi thành dáng vẻ lạ lãm thế này.

Cô thật sự không hiểu nổi, tìm trăm lối cũng không có cách giải quyết!
“Trước đây Mạn Nhi không có như vậy đâu…” Vân Giai Kỳ tủi thân nói một câu.

Cung Bắc đáp: “Mặc kệ Mạn Nhi có thay đổi thành dáng vẻ gì đi chăng nữa, Bắc vĩnh viễn sẽ không thay đổi ạ”
Cậu bé muốn làm thiên thần mãi mãi bảo vệ mẹ, không để mẹ phải chịu bất cứ tổn thương nào.

Cho nên, cậu bé nhất định phải nhanh chóng khỏe lại, trở nên mạnh mẽ hơn, mới có thể bảo vệ thật tốt cho mẹ.

Cung Bắc thấy Vân Giai Kỳ vẫn đang “ngã một lần không dậy nổi nữa”, đột nhiên tới gần bên cạnh cô, cẩn thận dùng bả vai đụng đụng Vân Giai Kỳ.

“Mẹ ơi, mẹ…”.


Bình luận

Truyện đang đọc