“À, tôi sẽ không nhận cha đẻ, và tôi cũng không nhận cả bà nữa”
Vân Giai Kỳ đột ngột nói một câu làm cho Lâm Tĩnh Anh thẹn quá thành giận.
Bà ta nói: “Cô còn không nhận cả tôi? Cô chui ra từ đá nứt à, tim cô làm bằng sắt sao? Ý chí sắt đá quá, đến mẹ ruột của mình còn không thèm nhận.
Cô sống tuyệt tình vậy sao?”
Nhất thời, Vân Giai Kỳ cười nhạt: “Rốt cuộc ai mới là người tuyệt tình? Từ nhỏ đến lớn, bà còn không dám đối xử tử tế với tôi.
Vì đón ý nói hùa với Vân Lập Tân mà bà từ chối nhận đứa con gái này, thế bà có mặt mũi gì mà đi hỏi tim tôi có làm bằng sắt hay không? Không phải tôi mới là người nên hỏi bà câu này sao? Tôi muốn hỏi bà, bà ý chí sắt đá lắm sao? Vì vinh hoa phú quý của mình, vì muốn ràng buộc một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa mà bà từ bỏ cả đứa con gái ruột của mình! Bà không có tư cách can thiệp vào quyết định của tôi”
sao? Nói cho cùng, chúng ta đều là người bị hại, thế cô cứ khởi binh vấn tội với người bị hại như tôi thì có ý nghĩa gì?”
“Xuống xe!” Vân Giai Kỳ đột nhiên mở khóa cửa xe.
Cô không thèm nhìn Lâm Tĩnh Anh, chỉ mệnh lệnh bà ta xuống xe.
Lâm Tĩnh Anh kinh ngạc trợn to hai mắt: “Cô dám đuổi tôi xuống xe!”
“Xuống xe!” Vân Giai Kỳ đột nhiên gào lên một tiếng.
Toàn thân Lâm Tĩnh Anh cứng ngắc như đá.
Bà ta nhìn Vân Giai Kỳ như nhìn một con quái vật, rồi cắn răng hỏi: “Vân Giai Kỳ, cô thật sự không muốn nhận người cha này à?”
“Tôi đã nói rồi, tôi không nhận nổi” Vân Giai Kỳ nói với giọng khàn đặc: “Xuống xe”
Lâm Tĩnh Anh nghe vậy, lúc này bà ta mới xuống xe.
Cửa xe vừa đóng, Vân Giai Kỳ đã nhanh chóng lái xe rời đi.
Trái tim của Lâm Tĩnh Anh hoàn toàn nguội lạnh.
Vân Giai Kỳ là sự ký thác cuối cùng của bà ta.
Nếu cô đồng ý nhận Cung Dận, nếu nhà họ Cung nhận cô con gái này, thì trong tương lai, nhà họ Cung có thể trở thành chỗ dựa cho Lâm Tĩnh Anh trong suốt quãng đời còn lại.
Nhưng mà, bây giờ Vân Giai Kỳ lại không muốn nhận, nên hy vọng cuối cùng của Lâm Tĩnh Anh cũng không còn.
Bà ta đang đi một mình thì có tiếng còi xe vang lên ở phía sau.
Lâm Tĩnh Anh quay đầu lại mới biết xe của Vân Ngọc Hân đã về.
“Mẹ?
‘Vân Ngọc Hân xuống xe, thấy Lâm Tĩnh Anh đang kinh hồn bạt vía đứng ở cửa thì ngạc nhiên: “Sao mẹ lại đứng ở cửa? Mà sắc mặt mẹ tệ quá: Vân Ngọc Hân không biết chuyện xảy ra vào tối hôm qua.
Chuyện Vân Lập Tân lạc lối, cùng với… Chuyện Lý Uyển Đồng bức vua thoái vị.
Lâm Tĩnh Anh đang do dự không biết nên nói với Vân Ngọc Hân hay không.
Tuy Vân Ngọc Hân với bà ta cũng có tình cảm mẹ con nhiều năm, nhưng dù sao thì Lý Uyển Đồng mới là mẹ đẻ của cô ta.
Nhưng…
Lâm Tĩnh Anh đột nhiên nhìn về phía hai bác sĩ ở sau lưng Vân Ngọc Hân, hơi kinh ngạc nói: “Đây là…”
“Mẹ à..” Vân Ngọc Hân nhìn xung quanh, rồi cảnh giác nói: “Chúng †a vào trong rồi nói”
Cô ta không biết chuyện Vân Giai Kỳ tới đây.
Vân Ngọc Hân vừa về từ bệnh viện, cô ta mang thai nên đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn diện.
Báo cáo xét nghiệm mới có kết quả.
Mọi người đi vào nhà.
Lâm Tĩnh Anh mời hai bác sĩ ngồi xuống.
Sau khi uống nửa chén trà, bác sĩ phụ trách lo lắng lên tiếng.
“Cô Vân Ngọc Hân, báo cáo kiểm đã có kết quả.
Xem báo cáo thì tình trạng cơ thể cô không lạc quan lắm.
Chức năng tim của cô vẫn còn yếu, tuy nói mang thai cũng không thành vấn đề, nhưng đến lúc sinh nở thì khả năng nguy hiểm đến tính mạng vô cùng cao.”.