“Vậy chúng ta tìm những chỗ khác xem?”
Vậy là ba đứa trẻ liền lần mò xung quanh kho hàng.
Các cửa ra vào và cửa số đều đã bị khóa kín.
Chỉ có một cửa cuốn, Cung Bắc nói bên ngoài cửa có hai người đang canh giữ.
Dường như đó là lối thoát duy nhất.
‘Sau khi tìm kiếm nhưng cũng không thấy lối ra nào khác, bọn trẻ cũng không dám hành động lỗ mãng.
Tiểu Vũ Minh trầm tư suy ngẫm, do dự hồi lâu mới lên tiếng nói: “Thôi thì chúng ra ra ngoài bằng lỗ chó đi”
Cung Bắc đáp: “Được, Mạn Nhi ra ngoài trước đi!”
Tiểu Vũ Minh lại nói: “Lỡ như chúng ta đang chui ra ngoài mà bọn họ tỉnh lại thì em sẽ ở lại cuối cùng, em đã nghĩ ra cách chạy thoát rồi!”
Cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì đi chăng nữa, cũng phải bảo vệ Mạn Nhi và Cung Bắc trước.
Cơ thể của hai đứa trẻ đã suy kiệt lắm rồi Cung Bắc nói: “Hãy để Mạn Nhi ra ngoài trước”
Người đầu tiên ra được bên ngoài là người giữ được an toàn nhất.
Cung Bắc đã trao cơ hội này cho Mạn Nhi.
Mạn Nhi lắc đầu nói: “Anh đi trước đi.
”
Cô bé nhìn Cung Bắc, khắp cơ thể anh ấy đều bị thương, trong lòng cô bé liền cảm thấy xót xa.
Cung Bắc đột nhiên nắm lấy vai cô em gái, mỉm cười nói: “Đồ ngốc nghếch, anh biết em thương anh, nhưng lần này em hãy ra ngoài trước đi, nếu như… em quay về được với mẹ, nhất định phải nghe lời mẹ, không được làm mẹ phiền lòng nữa! Mẹ rất yêu thương em, yêu thương em hơn bất cứ ai trên đời này, nhớ chưa?
Khi Mạn Nhi nghe thấy những lời này, nước mắt bỗng nhiên tuôn rơi.
Cô bé nghẹn ngào nói: “Em muốn rời khỏi đây cùng các anh…”
“Nhất định là như vậy rồi!”
Cung Bắc nhìn về phía Tiếu Vũ Minh, cười nói: “Anh và Vũ Minh cũng sẽ an toàn rời khỏi đây”
Tiểu Vũ Minh nói: “Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ đoàn tụ cùng với nhau.
Mạn Nhi, em có biết không, anh và Cung Bắc đều là anh trai ruột của em”
Cung Bắc nghe vậy liền giật mình Ánh mắt cậu nhìn Tiếu Vũ Minh có chứt khó hiếu, nhưng cũng không nói ra nghỉ vấn trong lòng Ba đứa trẻ bước tới cửa, Tiểu Vũ Minh dùng thân chẳn cửa, Cung Bắc và Mạn Nhi rón rén đi vào.
Trên giường, Vân Ngọc Hân đã thay đổi tư thế, người đàn ông nằm trên đất cũng đang ngủ say.
Mạn Nhi cẩn thận trèo qua lỗ chó, cô bé nhỏ nhẳn hơn Tiểu Vũ Minh rất nhiều, nên khi chui qua lỗ chó cũng rất dễ dàng.
Tuy nhiên cô bé lại rất sợ hãi Người đàn ông ở dưới đất từng đánh cô bé, vì vậy trong lòng cô bé đã hình thành nên một bóng ma tâm lý với anh ta.
‘Vân Ngọc Hân cũng vậy, trong lòng Mạn Nhị, cô ta giống như một mụ phù thủy đáng sợ, Thấy em gái đứng sững một hồi lâu, Tiểu Vũ Minh đẩy nhẹ ở phía sau: “Đi đi”
Mạn Nhi nẫm bò xuống mặt đất, dùng tay và chân bò ra ngoài lỗ chó.
Nhưng vừa mới bò được một nửa, Mạn Nhi liền cảm thấy dường như có thứ gì đó đang chạy tới bên cô với tốc độ kinh hồn.
Cô bé ngấng đầu lên, liền nhìn thấy một con chó săn đang vồ về phía mình.