HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Cái vẻ độc tài này của anh cho thấy anh đang có ý tuyên bố chủ quyền.

Vân Giai Kỳ rất hiểu tính cách của anh.

Một khi anh đã nhận định ai thì sẽ không cho phép người của anh bị kẻ nào thèm muốn, càng không cho phép người của anh nhìn những người khác ngoài anh.

Vân Giai Kỳ thấy anh tưởng thật, rốt cuộc cô cũng ý thức được tính nguy hiểm, cô vội giải thích: “Em đùa với anh thôi, không phải anh lại tưởng thật đấy chứ?”
“Em cảm thấy đây là đùa?” Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nói: “Trò đùa này không vui chút nào”
“.” Vân Giai Kỳ hoàn toàn nói không ra lời.

Cô vội nắn nắn mặt của anh, sờ thấy cơ mặt của Bạc Tuấn Phong vừa lạnh vừa cứng, cô lo lắng đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Người này sẽ không thật sự cho rằng cô có rất thích Cung Chiến chứ.

“Anh bụng dạ hẹp hòi vậy à” Vân Giai Kỳ lẩm bẩm một câu.

Bạc Tuấn Phong không nghe rõ nên hỏi lại: “Cái gì?”
“Không có gì…” May mà anh không nghe rõ.

Vân Giai Kỳ cũng không biết nên giải thích như thế nào.


Vì vậy, cô đỡ lấy khuôn mặt tuấn tú của anh, hôn lên mặt anh rồi vỗ về nói: “Có ai đã từng nói với anh rằng bộ dáng anh lên cơn ghen rất đáng yêu không”
“Ai ghen?”
“Anh nổi máu ghen anh còn không thừa nhận?”
Vì được cô hôn nên sắc mặt anh đã bớt gay gắt hơn, còn hơi không được tự nhiên.

Vân Giai Kỳ thấy cách đó có hiệu quả, cô lại khẽ chạm môi với anh: “Được rồi, đừng giận nữa”
“Mẹ ơi.”
Giọng nói trẻ con của Cung Bắc vang lên từ cửa phòng bếp.

Vân Giai Kỳ giật mình hoảng sợ.

Cô quay đầu lại thì thấy Cung Bắc đang đứng ở cửa phòng bếp nhìn chằm chằm bọn họ với ánh mắt tò mò.

“Mẹ và chú đang làm gì thế ạ?”
Cậu bé vừa đi vào thì thấy Vân Giai Kỳ đang hôn Bạc Tuấn Phong, nên nhóc con kia hơi chua xót nói: “Con cũng muốn hôn!”
Bạc Tuấn Phong trừng mắt với cậu bé, nhưng Cung Bắc lại trực tiếp bỏ qua anh mà đi đến bên Vân Giai Kỳ.

Cậu bé nhào vào lòng Vân Giai Kỳ, hếch cái mông nhỏ lên để đẩy Bạc Tuấn Phong dịch ra và hoàn toàn chiếm trọn vòng tay của Vân Giai Kỳ.

Bề ngoài nhóc con kia có vẻ ngoài vô tội đáng yêu, nhưng thâm tâm cậu bé cũng vô cùng độc đoán.

Sau khi bá chiếm được Vân Giai Kỳ, Cung Bắc ngẩng đầu nhìn cô, rồi dùng ngón nhỏ bé chọc chọc vào khuôn mặt bụ bẫm trẻ con của mình: “Bắc cũng muốn hôn!”

Vân Giai Kỳ ngồi xổm người xuống, cô kéo gần cậu bé vào trong lòng, rồi hôn một cái lên mặt cậu bé: “Mẹ hôn vậy được chưa?”
“Còn bên này nữa!” Cung Bắc lại dí sát nửa bên mặt còn lại vào.

Vân Giai Kỳ dở khóc dở cười.

Mới còn bé mà đã bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế sao.

Hôn lên mặt còn để ý xem bên trái bên phải có đều không.

Vân Giai Kỳ lại hôn lên má còn lại của cậu bé làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Bắc lập tức đỏ lên.

Cậu bé xấu hổ ôm lấy gương mặt đỏ bừng và nở nụ cười vô cùng mãn nguyện.

Nhưng nụ cười ấy trông lại rất chướng mắt ở trong mắt Bạc Tuấn Phong.

Rõ ràng là Cung Chiến đưa một cái bóng đèn tới đây.

Vân Giai Kỳ ôm Cung Bắc, cô hồn nhiên không nhìn anh mà hỏi Cung Bắc: “Bắc muốn ăn quả gì nào?”
“Mẹ ăn cái gì thì Bắc ăn cái đó” Cung Bắc nói, rồi cậu bé hỏi: “Mẹ thích ăn quả gì nhất vậy mẹ?”
“Cam này, dâu tây này, bưởi này, hay là chúng ta ăn cam nhé? Cam mẹ mua ngọt lắm”
“Vâng ạ”
Cung Bắc ngoan ngoãn dính lấy cô, một tấc cũng không rời.

Lần này, con kỳ đà cản mũi to xác lại là Bạc Tuấn Phong.

Vân Giai Kỳ cứ mặc anh đứng đìu hiu ở đó mà bổ cam, cô còn cẩn thận gọt vỏ cam.

Bạc Tuấn Phong thấy hai người vui vẻ như vậy, còn mình thì cô đơn lẻ bóng, anh ra khỏi phòng bếp..


Bình luận

Truyện đang đọc