Bà Lý cũng không muốn Vân Giai Kỳ cảm thấy mình không nỡ tiêu năm mươi tư triệu này nên tìm đại một lý do để chối: “Không phải tôi không đủ tiền mua, mà là… không nghĩ tới.
Dù sao tôi đã vào công viên rồi, cũng không có cơ hội để mua nữa.
Nếu mà sớm biết có nhiều người xếp hàng như vậy thì tôi đã mua vé VỊP từ bên ngoài vào rồi.
Cô cũng biết bế con đứng xếp hàng vất vả thế nào rồi đấy, thôi thì nhường cho hai đứa nhỏ chơi với nhau đi”.
Vân Giai Kỳ nghe vậy lập tức nói: “Tôi nhớ sau khi vào.
công viên rồi vẫn có thể mua vé VIP ở trung tâm dịch vụ.” Nghe xong những lời này bà Lý lại càng gượng gạo hơn.
Bà †a thầm nghiến răng, cảm thấy Vân Giai Kỳ quả là chẳng ra gì, con gái bà ta mới có mấy tuổi vậy mà cô ấy cũng không biết nhường cho con bé.
Cô ấy đã là người lớn rồi mà vẫn còn muốn chơi trò vòng quay ngựa gỗ với đám trẻ con sao?
Bà Lý lập tức nói: “Cô nhìn xem, người trên đu quay đều là trẻ con, cô mà ngồi lên ngựa chơi không khéo lại bị người ta cười nhạo cho ấy”.
Vân Giai Kỳ nói: “Cứ coi như là tôi chưa hết tính khí trẻ con đi”.
Trong phút chốc bà Lý càng không nói nên lời, bà ta trơ mắt nhìn Vân Giai Kỳ ôm Cung Bắc bước vào hành lang VỊP, thầm giậm giậm chân.
Khi Vân Giai Kỳ ôm Cung Bắc đi vào trong, bà Lý liền nhận một cuộc điện thoại do Mục Liên Thúy gọi tới báo rằng cô ta đã đến đây rồi.
Bà Lý nói cho cô ta biết vị trí, rất nhanh Mục Liên Thúy đã bước tới cùng với một người đàn ông.
“Chị!” Mục Liên Thúy vừa bước đến liền vội vã giới thiệu với bà Lý: ‘Để em giới thiệu một chút, đây là bạn em tên là Cung Phi.
Phi à, đây là chị gái tôi tên là Mục Tâm Liên.” Bà Lý, tức là Mục Tâm Liên, đã hoàn toàn chết lặng khi nhìn thấy Cung Phi.
Đương nhiên là bà ta biết Cung Phi, em trai của Cung Chiến và là con trai thứ hai của Cung Dận với Mộng Yến Mi, cũng chính là chú của Cung Bắc.
Thế giới quả là nhỏ bé.
Mục Tâm Liên nói:”Hóa ra là cậu Phi, hai người quen biết nhau thế nào vậy? Liên Thúy, em đang hẹn hò với cậu Phi mà sao không nói cho chị biết?” Mục Liên Thúy đỏ mặt và nhanh chóng đáp: “Bọn em chỉ là bạn bè thôi…” Cô ta cũng rất muốn là quan hệ hẹn hò như Mục Tâm Liên nói, thế nhưng một người đàn ông như Cung Phi, cô ta khó có thể với tới được.
Lần này cô ta chủ động rủ Cung Phi đến công viên giải trí, Cung Phi đồng ý khiến cô ta vui mừng khôn xiết và còn nghĩ rằng mình có cơ hội.
Mục Tâm Liên nói: “Không biết mọi người có hẹn trước gì hay không? Vừa rồi tôi có gặp Cung Bắc”
“Cung Bắc?” Cung Phi khẽ cau mày: “Thằng bé cũng đến đây à?” Mục Tâm Liên ra hiệu: “Ừ, thăng bé vừa mới vào chơi vòng quay ngựa gỗ.” Cung Phi nhìn về phía cửa ra vào và thấy Cung Bắc đang ngồi trên một con ngựa gỗ dễ thương.
Mục Liên Thúy tò mò nói: “Cậu Phi, đó chẳng phải là cháu của cậu sao?”
“Đúng vậy.”
“Người phụ nữ đó là ai, anh có biết không?” Mục Tâm Liên tiếp lời: “Tôi vừa nghe thấy Cung Bắc gọi cô ấy là Mommy” Cung Phi lại càng nghỉ ngờ: “Mommy?”
“Đúng vậy, tôi không dám hỏi nhiều, cũng không biết là chuyện gì nữa” Cung Phi nói: “Cung Bắc không có mẹ thì mẹ ở đâu ra chứ” Vân Giai Kỳ đưa Cung Bắc đi chơi một vòng đu quay ngựa gõ, vừa rồi bước đến cửa ra vào thì nhìn thấy một người đàn ông có dáng vẻ giống với Cung Chiến đang đứng ở lối ra.
Cô lờ mờ cảm thấy một chút quen thuộc giống như đã từng gặp qua chuyện này nhưng cô không thể gọi tên nó.
Khi Cung Bắc nhìn thấy Cung Phi, cậu bé lập tức kinh ngạc hét lên “Chú!” rồi chủ động tiến về phía Cung Phi..