HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Nói xong, cô y tá vội vàng rời đi.

Chỉ chốc lát sau đã vội vàng cầm túi máu đi vào phòng cấp cứu.

Vân Lập Tân nhìn đèn trong phòng cấp cứu bật sáng, thần thần ngồi thụp xuống hàng ghế chờ.

Đột nhiên ông ta nghĩ đến cái gì đó, lấy điện thoại ra gọi điện.

Lâm Tĩnh Anh vẫn đang tò mò không biết giờ phút quan trọng này ông ta gọi cho ai.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, Vân Lập Tân nói với người ở đầu dây bên kia: “Uyển Đồng! Bà mau đến bệnh viện đi! Ngọc Hân xảy chuyện rồi, tôi sợ bà tới không kịp gặp mặt con bé lần cuối Đầu Lâm Tĩnh Anh ong ong.


Bà ta không ngờ Vân Lập Tân lại gọi cho Lý Uyển Đồng.

Đúng vậy.

Vân Ngọc Hân gặp chuyện, dù sao thì Lý Uyển Đồng cũng là mẹ ruột của Vân Ngọc Hân, đương nhiên Vân Lập Tân phải gọi Lý Uyển Đồng đến đây rồi!
Bà ta mơ hồ nhận ra rằng, lần này tình hình của Vân Ngọc Hân dù tốt hay xấu thì địa vị của con bé trong nhà họ Vân cũng không còn được đảm bảo nữa!
Nếu Vân Ngọc Hân không chống đỡ được.

Vậy thì chắc chắn Lý Uyển Đồng sẽ nhân cơ hội này để tỏ ra đau lòng về con gái mình, lấy lòng Vân Lập Tân.

Nếu Vân Ngọc Hân có thể vượt qua, tình cảm của hai người cũng sẽ nhân cơ hội đó mà tốt lên.

Lâm Tĩnh Anh cảm thấy thất vọng đến mức không thể nào thất vọng hơn đối với Vân Lập Tân.

Bạc Thúy Quỳnh nhíu mày hỏi: “Chú Vân, Vân Giai Kỳ đâm Vân Ngọc Hân sao?”
Bạc Tiêu Dương nói: “Mọi chuyện vẫn chưa được xác định, đừng vội đưa ra kết luận”
Vân Lập Tân không thể tin ngẩng đầu: “Kết luận? Còn muốn xác định thế nào nữa? Ngay cả y tá cũng nói, Ngọc Hân bị thương do Vân Giai Kỳ đâm.


Nếu như bằng chứng không xác thực, liệu Vân Giai Kỳ có bị cảnh sát bắt đi không?”
Ông ta dừng lại, tức giận nắm chặt tay.

Nếu lúc này Vân Giai Kỳ ở đây, ông ta chỉ sợ rằng mình sẽ tức giận mà đánh chết đứa con gái này.

“Từ nhỏ nó đã nghịch ngợm ương bướng, nhưng không ngờ nó lại có tâm địa rắn rết như vậy! Con nhỏ độc ác này chắc chắn đã biết chuyện Ngọc Hân mang thai nên trong lòng mới sinh hận thù.

Xuất phát từ lòng đố ky nên mới ra tay tàn nhẫn như vậy!”
Bạc Thúy Quỳnh nghỉ ngờ nói: “Mang thai?”
Vân Lập Tân nói: “Đúng vậy! Ngọc Hân đang mang cốt nhục của Tuấn Phong, chẳng phải là cái gai trong mắt phải loại bỏ của con nhỏ độc ác kia sao?”
Bạc Thúy Quỳnh không tin: “Sao có thể như vậy được? Cô ta sao có thể mang thai đứa nhỏ của anh Tuấn Phong được?”
Cô ta không tin!
Vân Lập Tân không hài lòng lắm trước giọng điệu nghi ngờ của cô ta.


Bạc Thúy Quỳnh này là ai mà có quyền nghi ngờ?
Ông ta tức giận nói: “Chuyện tới nước này, mang thai đứa nhỏ của ai còn quan trọng sao? Quan trọng là… có thể cứu được Ngọc Hân! Nếu không, cho dù pháp luật không trừng trị được người phụ nữ độc ác này, tôi cũng sẽ liều sống chết với người phụ nữ độc ác này! Khiến cho nó phải chôn cùng cùng Ngọc Hân!”
Bạc Tiêu Dương nói: “Bây giờ ngay cả một thẩm phán dù cao đến mấy cũng chưa khẳng định Vân Giai Kỳ là hung thủ! Cháu biết là chú đang lo lắng cho vết thương của Vân Ngọc Hân, nhưng chú vẫn nên để ý lời nói của mình chút”
Vân Lập Tân lo lắng đứng ngồi không yên, thấy Bạc Tiêu Dương bảo vệ Vân Giai Kỳ như vậy nên ông ta tức giận đi tới chỗ Bạc Tiêu Dương, túm lấy cổ áo Bạc Tiêu Dương: “Sao cháu lại bảo vệ con nhỏ độc ác kia? Cháu cũng bị khuôn mặt nó quyến rũ rồi phải không? Nó đúng là hồ ly tinh, trời sinh đi quyến rũ đàn ông! Nó quyến rũ Tuấn Phong còn chưa đủ, còn định quyến rũ cả cháu nữa sao?”
Một tay Bạc Tiêu Dương siết chặt Vân Lập Tân, gắn từng chữ: “Chú Vân, xin hãy tự trọng!”
Lực tay của cậu ta khá lớn.

Cổ tay Vân Lập Tân suýt chút nữa bị cậu ta làm trật khớp.

Bạc Tiêu Dương nóng nảy đẩy ông ta sang một bên, cũng lười để ý đến ông ta..


Bình luận

Truyện đang đọc