HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



“Con cần… Mạn Nhi…”
Ánh mắt Bạc Vũ Minh đột nhiên nhìn về phía Vân Giai Kỳ, ánh mắt đó, cho dù không nói, đã nói lên tất cả.

Cậu bé không muốn tách ra với Mạn Nhĩ.

Nếu Mạn Nhi là em gái của cậu bé, vậy… Vân Giai Kỳ là mẹ cậu bé sao?
Thật vậy sao?
Giấc mơ đó, thực sự là thật à?
Trong lúc Vân Giai Kỳ không biết nên làm thế nào, thì nghe Bạc Vũ Minh gian nan mở miệng nói một chữ: “Mẹ…”
Nghe thấy chữ này, Vân Giai Kỳ hoàn toàn như bị sét đánh thất thần tại chỗ, đánh mất năng lực chống cự.

Tên nhóc kia đang gọi cô sao?
Nhất định là vậy.


Ở nơi này ngoại trừ cô và hiệu trưởng, thì không còn người nào khác nữ: Cô không nghĩ tới, Bạc Vũ Minh sẽ gọi cô là mẹ Tối qua ở nhà họ Bạc, Bạc Vũ Minh gọi một tiếng “mẹ”, cô còn tưởng cậu bé đang gọi “Vân Ngọc Hân”.

Nhưng hôm nay Vân Ngọc Hân không ở đây, ngoại trừ gọi cô, cậu bé còn có thể gọi người nào?
Chẳng lẽ tiếng “mẹ” kia của cậu bé, cũng là đang gọi cô?
Nhưng cô không phải là mẹ ruột của thẳng bé, cô chỉ sinh cậu bé ra.

Sau khi sinh ra đứa nhỏ này, hai mẹ con chưa từng gặp mặt.

Nhưng dù sao cũng mang thai mười tháng, cô cũng từng vô cùng trông ngóng, đứa bé trong bụng có thể lớn lên khỏe mạnh, bình an đi tới thế giới này, cho dù sau này biết đứa bé không có quan hệ huyết thống với cô, nhưng cô cũng từng yêu đứa nhỏ này.

Đây xem như.

Tâm linh tương thông sao?
Bởi vì cảm ứng tâm điện này, trong lòng Vân Giai Kỳ giống như có thứ gì đó, bắt đầu dao động mãnh liệt!
‘Vân Giai Kỳ không dám đến gần cậu bé.

Cô sợ một khi đến gần đứa nhỏ này, cô sẽ không nhịn được muốn ôm chặt lấy cậu bé.

Nếu ôm cậu bé thật chặt, cô biết, cô nhất định sẽ không nỡ buông cậu bé ra.

Bạc Vũ Minh cẩn thận tới gần cô một bước, đôi mắt trắng đen rõ ràng, giống như giấu kín vì sao trên trời.

Tất cả mọi người nói, bộ dạng của cậu bé thực sự như đúc cùng một khuôn với Bạc Tuấn Phong.

Nhưng không biết vì sao, rõ ràng Vũ Minh là đứa bé của Bạc Tuấn Phong và Vân Ngọc Hân, nhưng Vân Giai Kỳ luôn tìm thấy bóng dáng thuộc.

về mình từ trên mặt đứa nhỏ này.


Môi của Bạc Vũ Minh giống anh, môi mỏng, màu môi thì giống cô, rất nhạt, nhưng sáng bóng.

Cái mũi giống Bạc Tuấn Phong, chóp mũi lại càng giống cô, cao thẳng thanh tú.

Đôi mắt giống Bạc Tuấn Phong, nhưng ánh mắt lại giống cô, trong suốt có tỉnh thần.

Lông mày giống Bạc Tuấn Phong, nhưng màu lông mày lại giống cô, nhàn nhạt, nhìn tao nhã tuấn tú, Cô hi vọng đứa bé đáng yêu này là cốt nhục của cô cỡ nào!
‘Vân Giai Kỳ càng nhìn, càng không nỡ dời mất.

Cuối cùng cô khó có thể khống chế mình, đi tới trước mặt Vũ Minh, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng nâng mặt cậu bé, mím môi: “Vừa rồi cháu gọi dì đúng không?”
Cô hỏi, cậu bé không trả lời.

Nhưng tầm mắt của bánh bao nhỏ, luôn lưu luyến trên mặt cô.

Cô đau lòng ôm cậu bé vào trong ngực, trong lòng tràn ngập áy náy!
Trong lòng, bánh bao nhỏ rầu rĩ, nói: “Mẹ là Mẹ con… Sao: Giọng nói của cậu bé giống như con dao vô hình, cứa mạnh vào tim cô.


Thiếu chút nữa là nước mắt Vân Giai Kỳ không khống chế được, biết một tiếng “mẹ” này, cô không nên thừa nhận, nhưng không nỡ từ chối: “Xem như là vậy!”
“Vậy mẹ… Vì sao… Không cần con?”
Vân Giai Kỳ đau lòng nói: “Sao mẹ có thể không cần con?” Sao cô nỡ không cần cậu bé, nhưng cô không muốn nổi cậu bé, bởi vì cậu bé là con của Bạc Tuấn Phong và Vân Ngọc Hân!
“Nhưng mà mẹ… Không cần cha…” Giọng nói của cậu bé có chút ấm ức khó có thể phát hiện.

Vân Giai Kỳ bật cười: “Cậu bé ngốc, là cha không cần mẹ, không phải mẹ không cần cha”
Bánh bao sữa ở trong lòng im lặng một lúc lâu, đột nhiên gãn từng chữ, sợ cô nghe không rõ: “Cha không cần mẹ, con cần”
Cha không cần mẹ, con cần.

Vân Giai Kỳ nghe thấy câu này, cuối cùng nước mắt như vỡ đê.

Cô ôm chặt lấy Vũ Minh, khố sở nghẹn ngào.




Bình luận

Truyện đang đọc