Trước khi Cung Dận kịp có bất kỳ hành động nào thì Tống Hạo Hiên đã nhanh chóng bắt tay vào làm các thủ tục để Vân Giai Kỳ được tại ngoại chờ xét xử.
Muốn được tại ngoại thì cần phải đóng một khoảng tiền bảo lãnh tại ngoại.
Đồng thời, vì đã xảy ra những tình tiết trong vụ án nên ngay cả sau khi được tại ngoại, Vân Giai Kỳ vẫn sẽ bị quản thúc bởi khu dân cư.
Tống Hạo Hiên đã yêu cầu được tại ngoại.
Với tư cách là bên bảo lãnh, anh ta đã ký một thỏa thuận rằng không ai ngoại trừ Tống Hạo Hiên có thể gặp Vân Giai Kỳ một cách riêng tư.
Vân Giai Kỳ sẽ phải đeo một chiếc còng điện tử và không được phép rời khỏi nơi sinh sống dưới sự giám sát của khu dân cư, không được phép tự ý di chuyển nếu không có sự cho phép cho đến khi vụ án được làm sáng tỏ.
Nhưng dù có thế nào thì cũng vẫn tốt hơn là cô phải ở trong đồn.
Hành động của Tống Hạo Hiên làm dấy lên sự nghỉ ngờ của nhà họ Tống.
Tống Hưng Thịnh và Diệp Thi Thơ đã rất tức giận khi biết rằng anh ta muốn bảo lãnh cho Vân Giai Kỳ.
“Hạo Hiên, con điên rồi sao? Có biết hiện tại ở bên ngoài đang đồn thổi như thế nào không? Nghe nói Vân Giai Kỳ là kẻ giết người, nhà họ Bạc đang gia sức trấn áp, che đậy tin tức nhưng sớm muộn gì cũng sẽ không thể ém nhẹm được nữa.
Giờ con muốn bảo lãnh cho một người phạm tội giết người, con muốn nhà họ Tống ta phải mất mặt vì con bé đó ư?”
Tống Hạo Hiên nói: “Chuyện của con cha đừng có quản”
“Con là con của cha, làm sao chao có thể không quan tâm chuyện của con được? Con muốn bảo lãnh cho đứa con gái đó được tại ngoại thì cha sẽ là người phản đối đầu tiên”
Diệp Thi Thơ cũng nói: “Đúng vậy! Cô ta là tội phạm giết người đấy, con lại đi muốn bảo lãnh cho cô ta, con có điên không hả?”
“Cô ấy không giết ai cả”
“Cô ta nói cô ta không giết người thì con liền tin ngay sao?
Nếu cô ta thực sự vô tội thì liệu có bị giam giữ ở đó hay không?”
Tống Hạo Hiên nói: “Vụ án vẫn chưa được làm sáng tỏ và phía cảnh sát cũng chưa kết tội cô ấy, vậy mà cha mẹ lại coi cô ấy là một kẻ giết người rồi ư? Thật là nực cười!”
Tống Hưng Thịnh tức giận nói: “Xem ra con bị đứa con gái đó mê hoặc làm cho phát điên rồi có đúng không? Con cả ngày không lo làm ăn lập nghiệp, chỉ cần con dành chút tâm tư cho công việc làm ăn bằng mội nửa sự quan tâm lo lắng cho cô ta thì cha đã hoàn toàn có thể an tâm mà giao Tống Thiên cho con quản lí rồi”
Tống Hạo Hiên nói: “Cha, không cần biết cha nghĩ gì về con, cũng không cần biết mẹ nghĩ gì về cô ấy, cô ấy là cuộc đời con, là người phụ nữ duy nhất con muốn trong cuộc đời này! Con nhất định phải có được cô ấy!”
“Thật là một thằng ngốc!”
Tống Hưng Thịnh đã rất tức giận.
Tống Hạo Hiên nhíu mày, đột nhiên tung ra đòn chí mạng: “Cô ấy có thai rồi: Tống Hưng Thịnh kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Cái gì?”
“Cô ấy đang mang thai đứa con của con, là cốt nhục của nhà họ Tống”
Dừng lại một lúc, sau đó Tống Hạo Hiên nói tiếp: “Cứ cho là vì nể mặt đứa bé trong bụng cô ấy nên con không thể để cô ấy phải chịu đựng khổ cực trong đó được.”
Tống Hưng Thịnh bị sốc đến mức không nói được lời nào.
Diệp Thi Thơ ngẩn người đứng ở một bên: “Chuyện…chuyện xảy ra từ lúc nào?”
“Mang thai chưa được bao lâu, tình hình cụ thể đợi đến khi con đón cô ấy trở về rồi sẽ tìm hiểu kĩ hơn”
Ông ấy không phải là có quan hệ với thiếu gia nhà “Đứa bé là con của con!” Tống Hạo Hiên ngắt lời Diệp Thi Thơ rồi lại nhấn mạnh: “Về vấn đề này thì không có gì phải nghi ngờ cả! Cho dù cha mẹ có phản đối thì con cũng sẽ bảo vệ cô ấy”.