Thật là một câu chuyện hoang đường!
“Vân Giai Kỳ, tôi hỏi cô, có phải cô mới vừa nói, lúc đó người bị hại nắm lấy dao trong tay cô, sau đó đâm về phía mình đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Những lời vô lý như vậy, chính cô có tin được không?”
Câu hỏi này của cảnh sát rõ ràng cho thấy anh ta không tin những gì cô nói.
Vân Giai Kỳ đáp: “Tôi cũng cảm thấy hoang đường, nhưng đó là sự thật!”
“Cô có chắc không?” Cảnh sát lạnh lùng hỏi lại: “Tại sao cô ta lại làm như vậy? Cô có biết nếu nhát dao này đâm vào bụng, có thể mất mạng bất cứ lúc nào không! Cô đừng nói với tôi rằng, cô ta làm như vậy chính là muốn hãm hại cô cố ý giết người nhé? Cô ta có thể được gì? Cô cố ý giết người, còn chính cô ta lại mất mạng? Cô ta có kế hoạch gì được chứ?”
Vân Giai Kỳ hỏi ngược lại: “Làm sao tôi biết được cô ta có kế hoạch gì? Nhưng bây giờ không phải cô ta đã đạt được điều mình muốn sao? Ở trong mắt tất cả mọi người, cô ta đã trở thành nạn nhân, còn tôi trở thành kẻ tình nghi! Như vậy chưa đủ sao? Đối với tôi mà nói chính là thân bại danh liệt…”
“Có cùng người bị hại có xích mích gì với nhau sao?”
Vân Giai Kỳ nói: “Nếu nói về xích mích, giữa chúng tôi đúng là có”
“Xích mích về chuyện gì?”
Vân Giai Kỳ nói: “Những xích mích này chắc là không liên quan gì đến vụ án đâu!”
“Sao mà không liên quan chứ? Xích mích là động cơ để giết người! Cô đừng có tránh nặng tìm nhẹ!”
Vân Giai Kỳ liếm môi nói: “Nếu nói đến xích mích lớn nhất, đó cũng là bởi vì một người đàn ông! Nhà họ Bạc và nhà họ Vân có hôn ước, từ nhỏ cô ta đã là đối tượng mà Bạc Ngạn Thiên nhằm đến cho hôn ước, nhưng Tuấn Phong lại không muốn cưới cô ta.
Cô ta chỉ là một bên đơn phương tình nguyện, hận tôi vì đã đoạt vị hôn phu của cô ta, còn tôi hận cô †a vì từ nhỏ đến lớn cô ta luôn bắt nạt, sỉ nhục mình”
“Tốt lắm, đây không phải là động cơ phạm tội hoàn hảo nhất sao?”
Vân Giai Kỳ cũng không tỏ ra cam lòng yếu thế, hỏi ngược lại: “Nếu nói về động cơ phạm tội, cô ta cho rằng tôi chính là chướng ngại vật ngăn cản cô ta gả vào nhà họ Bạc, đó không phải là một động cơ hoàn mỹ hơn sao? Cô ta vu oan cho tôi tội cố ý giết người, như vậy sẽ làm tôi bị kết tội giết người rồi vào ngục giam, cũng không còn ai tranh đoạt cái danh phận kia nữa! Cho dù mọi chuyện có bại lộ, thì tội vu cáo hay tội cố ý giết người nặng hơn! Tôi trả cái giá gì, cô ta trả cái giá gì chứ!
Cái giá cô ta phải trả cho tội ác của mình rõ ràng là ít hơn tôi rất nhiều! Tại sao tôi phải giết cô ta? Còn dùng thủ đoạn phạm tội hèn hạ như vậy, giữa ban ngày ban mặt ở một bệnh viện công dưới mắt mọi người, tôi cầm dao ra tay với cô ta, để nhận được gì chứ? Đổi lại việc phải vào tù, mất cả chì lẫn chài sao? Tôi đâu có ngớ ngẩn như vậy!”
“Vân Giai Kỳ, miệng lưỡi cô đúng là khéo léo quá đấy! Nếu như không phải có chứng cứ xác thực, tôi đã hoàn toàn bị cô thuyết phục rồi!”
“Chứng cứ gì?”
Cảnh sát đột nhiên cầm chiếc túi niêm phong trên bàn.
Bên trong chiếc túi niêm phong kia là một con dao gọt hoa quả dính máu.
“Nhận ra con dao này, đúng không? Trên con dao chỉ có dấu vân tay của cô, cùng vết máu của nạn nhân Vân Ngọc.
Hân, đây không được coi là bằng chứng xác thực sao?”
Vân Giai Kỳ nói: “Tôi đã trình bày rất rõ ràng rồi, là cô ta nắm tay tôi, tự đâm về phía mình!”
“Cô có biết một người cầm dao tự đâm mình cần bao nhiêu dũng khí không?”.