HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Lâm Thanh Thủy đau lòng đến mức hai mắt đỏ hoe: “Hổ phụ không ăn thịt con! Tuấn Phong anh đến con ruột của mình cũng muốn loại bỏ sao?” Bạc Tuấn Phong không chút biểu tình nói: “Đứa trẻ này là nghiệt chủng” Anh sẽ không thừa nhận!
Mộng Yến Mi kích động nói: “Đây là con của con mà!” Bạc Tuấn Phong hoàn toàn không nghe lọt tai, căn dặn Tân Khải Trạch: “Mang đi.”
“Dạ” Tân Khải Trạch không nói một lời liền bước tới trước mặt Mộng Yến Mi nói: “Bà Cung xin tránh ra” Mộng Yến Mi cố sống cố chết chặn lại.

Tân Khải Trạch thấy bà ta cố bảo vệ Lâm Thanh Thủy thế là nhướng mày: “Bà Cung đắc tội rồi!” Nói rồi anh ta đẩy Mộng Yến Mi ra nhưng bà ta lại nắm lấy cánh †ay của Tần Khải Trạch nói với anh ta: “Cậu dám động đến cô ấy”
Thấy bà ta nhất quyết bảo vệ Lâm Thanh Thủy như vậy Bạc Tuấn Phong hoài nghi.

Mộng Yến Mi đẩy Tân Khải Trạch ra chạy đến trước mặt Bạc Tuấn Phong sau khi cân nhắc hồi lâu bà ta đột nhiên nói: “Tuấn Phong chúng ta bàn chút được không, ngay bây giờ”
“Không có gì để bàn bạc cải”
“Tuấn Phong!”
Mộng Yến Mi năm lấy tay anh: “Không làm lỡ nhiều thời gian của con đâu, chúng ta chỉ nói chuyện mấy phút thôi!
Được không? Dì biết di hoàn toàn không thể cản được con!

Nếu con muốn biết lý do liền đi theo dì đi!” Nói rồi bà ta bước vào biệt thự.

Bạc Tuấn Phong nhìn chăm chằm Lâm Thanh Thủy một lúc rồi tiến vào biệt thự, lên lầu.

Trong phòng sách, Mộng Yến Mi nhìn thấy Bạc Tuấn Phong đi đến, đợi đến khi anh bước vào trong phòng bà ta liền đóng cửa khóa trái lại rồi đi đến trước mặt anh.

Bạc Tuấn Phong nói: “Nói đi”
“Cái gì?”
“Lý do dì nhất định bảo vệ đứa trẻ đó”
Mộng Yến Mi hít một hơi thật sâu nói: “Bệnh của Cung Bắc con chắc cũng biết! Bác sĩ nói chỉ cần có dây rốn cấy ghép thành công liền có thể cứu mạng của Cung Tuấn rồi! Bây giờ Lâm Thanh Thủy mang thai rồi con trong bụng cô ấy cũng là con của con.

Nếu như đợi đến khi đứa trẻ được sinh ra, cấy ghép máu cuống rốn thành công thì Cung Tuấn được cứu rồi.”
Nói rồi bà ta căng thẳng tiến về phía trước một tay năm lấy cánh tay Bạc Tuấn phong: “Tuấn Phong, con sẽ không thấy chết mà không cứu mà đúng không?”

Bạc Tuấn phong xoay người lạnh lùng nhìn bà ta: “Bệnh của Cung Tuấn liên quan gì đến Lâm Thanh Thủy?”
“…” Mộng Yến Mi nhất thời không nói nên lời.

Trong lòng bà ta rối như tơ vò, bà ta thực sự không muốn nói thân thế của Cung Tuấn cho Bạc Tuấn phong biết.

Mộng Yến Mi nói: “Nguyên nhân trong đó rất phức tạp, dì có nỗi khổ riêng không thể nói ra”
“Không thể nói?” Bạc Tuấn Phong thấy Mộng Yến Mi không muốn nói, anh không kiên nhẫn hất tay bà ta ra hướng đến cửa đi tới.

Mộng Yến Mi hoảng sợ xoay người chạy ra cửa, ngẩng đầu nhìn Bạc Tuấn Phong nước mắt tự dưng chảy xuống.

Hai mắt bà ta đỏ hoe, cắn chặt răng mới nói: “Cho dù con không nể mặt dì thì cũng nên nể mặt Cung Bắc” Bạc Cung Tuấn vẫn nét mặt hờ hững như cũ.

Mộng Yến Mi đau lòng đành phải nói ra: “Cung Tuấn… Cung Tuấn là con của con nha!”
Bạc Cung Tuấn nghe được lời này hơi sững người cười nhạt nói: “Đây là ý gì?”
“Con không tin sao?” Mộng Yến Mi nói: “Tuấn Phong, việc này dì luôn dấu con là dì không tốt… Khi đó là dì quá ích kỷ, không dmas nói cho con nghe về thân phận của Cung Bắc! Bởi vì dì sợ khi con biết thân phận của Cung Bắc, con sẽ giành quyền nuôi dưỡng Cung Tuấn lại”.


Bình luận

Truyện đang đọc