HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Bạc Tuấn Phong nói: “Nhìn đủ chưa?”
Vân Giai Kỳ “hả?” một cái hỏi: “Gì mà nhìn đủ chưa?”
“Nhìn đủ rồi thì anh đi thay đồ đây”
“Anh không thích nhưng tôi rất thích mà.

Anh mặc bộ quần áo này thực sự rất đáng yêu” Vân Giai Kỳ nói: “Anh cứ mặc như vậy đi, tôi đi thanh toán”
Nói xong cô trực tiếp đi đến quầy thu ngân tính tiền.

“Thưa cô, ba bộ tổng cộng ba mươi hai triệu chín trăm chín mươi bảy ngàn”
Ở quầy thu ngân nhân viên cửa hàng vừa tính tiền cho cô vừa cẩn thận đánh giá Bạc Tuấn Phong đã thay lại đồ vest.

Anh đứng trước gương, ánh đèn chiếu xuống ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng sửa lại vạt áo.

Tay của người đàn ông này quả thực đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, khớp xương rõ ràng, thon dài xinh đẹp.


Đặc biệt là đầu ngón tay giống như ngọc điêu khắc, trắng mịn không nhiễm tạp chất.

Bạc Tuấn Phong thay lại vest, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí chất.

Nhân viên cửa hàng không khỏi tò mò hỏi: “Anh này là bạn trai cô hả?”
Vân Giai Kỳ lập tức giải thích: “Không có chuyện đó đâu”
“Ôi trời, cô à cô đừng có ngại.” Thấy mặt Vân Giai Kỳ đỏ như ráng chiều mấy nhân viên cửa hàng đều che miệng cười nhưng lại cảm thấy hâm mộ.

Người phụ nữ này cũng tốt số quá đi! Có thể gả cho người đàn ông đẹp trai như vậy, hơn nữa dù là bên ngoài hay khí chất thì Bạc Tuấn Phong cũng khiến người ta cảm thấy cao quý.

Vân Giai Kỳ âm thâm trừng mắt nhìn Bạc Tuấn Phong một cái, người đàn ông này lại chẳng có chút chột dạ gì.

Đến khi ra khỏi quầy chuyên doanh Vân Giai Kỳ mới tức giận nói: “Sao anh lại nói lung tung với bọn họ vậy hả?”
Bạc Tuấn Phong hơi nhíu mày: “Câu này phải là anh hỏi em mới đúng”
“Gì cơ?”
“Coi như thế đi là có ý gì hả?”
Người đàn ông nào đó thẳng thắn tra hỏi.

Vân Giai Kỳ nhíu mày, trong lúc nhất thời cũng không suy nghĩ ra vì sao chính cô lại nói ra một câu trả lời như thế.

Phải thì phải, không phải thì không phải, gì mà “coi như thế đi” chứ?
Vân Giai Kỳ nói: Bạc Tuấn Phong nhếch mày: “Chú ý cái gì?”
“Tôi sẽ trả lời là không phải.”
Sắc mặt người đàn ông lập tức trầm xuống.

Anh còn chưa kịp truy cứu trách nhiệm với lời cô nói thì Vân Giai Kỳ đột nhiên ngửi thấy mùi bơ sữa béo ngậy.

Mùi thơm thơm ngọt ngọt của bánh su kem hương cỏ.


Cô thích nhất chính là bánh su kem hương cỏ.

Vân Giai Kỳ nói: “Chúng ta đi mua bánh su kem đi.”
Tâng ba có một khu đồ ngọt.

Cà phê, trà sữa, xưởng su kem,… cái gì cũng có.

Vào trong tiệm bánh su kem, Vân Giai Kỳ vừa nhìn đã thấy một người đàn ông đang ôm một đứa bé rất đáng yêu.

Trong tay anh ta cầm một chiếc bánh su kem, bế đứa bé trong lòng nhẹ nhàng dùng tay bẻ bánh sau đó dùng thìa lấy một ít kem bơ ở bên trong cần thận đút cho con gái ăn.

Vân Giai Kỳ không khỏi nghĩ đến Mạn Nhi.

Cô bé cũng thích ăn bánh su kem nhất.

Khi được ăn bánh su kem thích nhất, mắt cô bé thỏa mãn mà sáng rực, miệng nhỏ cong lên cười hồn nhiên.

Nhưng cô sợ Mạn Nhi ăn nhiều dễ bị sâu răng nên không thường xuyên mua cho cô bé ăn.


Mạn Nhi tuy rất thèm ăn nhưng lại rất hiểu chuyện nghe lời, hai người đã đặt ra quy ước nếu cô bé ngoan ngoãn thì Vân Giai Kỳ sẽ dẫn cô bé đi ăn bánh su kem

Nhớ đến dáng vẻ Mạn Nhi hồn nhiên ngây thơ ở trong lòng cô, Vân Giai Kỳ lại nhìn về phía bé gái kia, ánh mắt dần trở nên rất dịu dàng.

Nhưng vừa nhớ đến Mạn Nhi lại không ở bên cạnh cô, khi nhìn đứa bé này cô khó tránh khỏi có hơi xúc động.

Mua bánh su kem gói mang đi xong, Vân Giai Kỳ cũng không dám ở lại trong tiệm nữa.

Cô sợ nhìn bé gái này thì cô sẽ nhớ đến dáng vẻ của Mạn Nhi.

Lúc Vân Giai Kỳ ra khỏi tiệm vẻ mặt của cô chợt trở nên cô đơn.

“Em bị làm sao thế?” Bạc Tuấn Phong có hơi nghỉ ngờ nhìn cô hỏi
“Không có gì” Vân Giai Kỳ nói: “Chỉ là nhớ đến Mạn Nhi”.


Bình luận

Truyện đang đọc