HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Còn đối với Cung Dận mà nói, Lâm Tĩnh Anh chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Đối với Mộng Yến Mi, bà ta hâm mộ không ngớt, hâm mộ Mộng Yến Mi có số tốt, có thể kết hôn với một người đàn ông tốt như vậy.

So với bà ta phải kết hôn với một người sẵn sàng bán vợ mình để phát triển kinh doanh của gia đình như Vân Lập Tân, Lâm Tĩnh Anh tự nhiên cảm thấy ghen tị vô cùng.

Lại nhớ đến chuyện đã từng có mối quan hệ tình cảm với Cung Dận và thậm chí đã có với nhau một đứa con gái, Lâm Tính Anh có rất nhiều cảm xúc phức tạp với Mộng Yến Mi.

“Không phải một thời gian trước Vân Ngọc Hân bị thương ở chân sao? Tôi không có thời gian đến thăm, hôm nay vừa đúng có thời gian rảnh nên vội vàng đến thăm một chút”
Lâm Tĩnh Anh lập tức trả lời: “Chân của Vân Ngọc Hân cũng gần lành rồi, nhưng hôm nay con bé không có ở nhà, bà đến thật là không đúng lúc”

Mộng Yến Mi cười gật đầu: “Vậy à..” Người thì không có ở nhà, nhưng Viện trưởng Trần đã đề cập rằng nếu là để kiểm tra quan hệ huyết thống thì chỉ cần một ít tóc của Vân Ngọc Hân cũng có thể làm xét nghiệm được.

Nghĩ đến đây, Mộng Yến Mi nhìn xung quanh giả vờ ngạc nhiên: “Lâm Tĩnh Anh, bà quả là tài đức và sáng suốt.

Sắp xếp nhà cửa trông thật là đẹp!”
“Ôi dào, chẳng thể so sánh được với nửa phần của nhà họ Cung ấy chứ?” Đây còn là lần trước Vân Giai Kỳ đến đây làm hỏng, Vân Lập Tân đã kêu người đến sửa chữa lại từ đầu đấy…
Mộng Yến Mi nói: “Bà nói gì vậy? Gia đình quan trọng nhất không phải là sự ấm áp hay sao? Kể ra, tôi chưa có cơ hội tham quan nhà họ Vân lần nào.

Lâm Tĩnh Anh, bà đưa tôi đi xem một vòng đi.” Lâm Tĩnh Anh do dự một chút rồi gật đầu nói: “Được” Ngay sau đó, bà ta liền ân cần đưa Mộng Yến Mi đi tham quan một vòng.

Đương nhiên Mộng Yến Mi rất coi thường nhà họ Vân hèn mọn này, nhà họ Cung không biết lớn hơn họ Vân gấp bao nhiêu lần.

Nhưng bà ta chỉ muốn dùng danh nghĩa tham quan để xem có thể lấy được mẫu tóc của Vân Ngọc Hân hay không, xem cô ta có phải là mẹ ruột của Cung Bắc hay không và để xác nhận sự nghỉ ngờ của bà ta.

“Đây chính là phòng của Vân Ngọc Hân” Lâm Tĩnh Anh dẫn Mộng Yến Mi đến cửa một căn phòng nhưng không hề có ý định đưa bà ta vào thăm.

Ngay khi Mộng Yến Mi nghe nói đó là phòng của Vân Ngọc Hân, hai mắt bà ta sáng lên và lập tức hỏi: “Là phòng của Vân Ngọc Hân sao? Tôi có thể vào xem một chút được không?”
Lâm Tĩnh Anh không khỏi có chút ngạc nhiên.


Khi đến thăm các phòng khác, Mộng Yến Mi có vẻ ít quan tâm hơn nhưng ngay khi nghe nói đó là phòng của Vân Ngọc Hân, bà ta lại chủ động đề nghị vào xem phòng.

Nhưng vì Mộng Yến Mi đã nói là muốn xem thì Lâm Tĩnh Anh nào có lý do gì để từ chối, bà ta đẩy cửa ra và dẫn Mộng Yến Mi vào trong.

“Đây là một căn phòng lớn, nối liền với phòng làm việc và phòng để quần áo.

Căn phòng này có vẻ chưa được dọn dẹp.

Thường phải đến buổi chiều người giúp việc mới tới dọn…” Lâm Tĩnh Anh vừa giới thiệu vừa bước vào phòng.

Mộng Yến Mi không có tâm tư nghe bà ta nói, nhìn thấy bàn trang điểm bà ta lập tức bước tới quét mắt một lượt và trong chớp mắt liền nhìn thấy một cái lược ở trên bàn.

Bà ta nhanh chóng nhặt chiếc lược lên, nhưng ánh mắt lại có chút chán chường, lược rất sạch và không có một sợi tóc nào.


Lâm Tĩnh Anh thấy bà ta cầm lược rồi đứng ngẩn người mới tò mò hỏi: “Bà Cung, bà nhìn chằm chằm cái lược này làm gì”
“Tôi chỉ nghĩ là chiếc lược này rất độc đáo và rất đẹp”“
“Đây là lược bí.

Nếu Bà Cung thích thì lần sau tôi sẽ mua cho bà một chiếc”
“Không cần, chỉ là tôi thấy đẹp nên nhìn kĩ một chút thôi” Trong khi Mộng Yến Mi vừa nói chuyện, vừa liếc nhìn thùng rác, không ngờ lại tình cờ phát hiện thấy một mớ tóc rối trong thùng rác.

Đó chắc là tóc do Vân Ngọc Hân chải và rụng xuống..


Bình luận

Truyện đang đọc