HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Lâm Tĩnh Anh ngơ ra rất lâu, lúc này mới phản ứng lại: “Được thôi! Vân Lập Tân ông muốn ly hôn với tôi sao? Ông cho rằng tôi sợ ông à?”
Lý Uyển Đồng nói: “Bà bớt ở đây mạnh mẽ giữ thể diện đi!
Bà ly hôn thì bà sẽ hai bàn tay trắng, đợi đến lúc bị nhà họ Vân đuổi ra khỏi cửa lớn, lang thang trên đường để xem bà còn có khí phách như vậy nữa không rồi hay nói nhé!”
Bà ta bày ra dáng vẻ vênh váo đắc ý, lúc nhìn về phía Vân Lập Tân thì lại làm vẻ mặt tủi thân.

“Lập Tân, con gái của chúng ta số khổ quá! Con bé hiếu thảo với người phụ nữ này nhiều năm như thế, cuối cùng lại bị bà ta nói là nghiệt chủng!”
Vân Lập Tân cũng không thể chịu đựng được nữa mà nói với Lâm Tĩnh Anh: “Người phụ nữ đê tiện, mau cút đi cho tôi!”
“Cút thì cút!”
Lâm Tĩnh Anh cũng kiên cường lại.

Bà ta nhìn Lý Uyển Đồng rúc vào lồng ngực của Vân Lập Tân, bà ta còn cái gì mà không dám chứ!
Bà ta dù là mặt dày, cũng sẽ không mặt dày tới mức Vân Lập Tân muốn đuổi bà ta xuống làm vợ lẽ, bà ta vẫn còn mặt dày mày dạn!
Bây giờ người đàn ông này đã hết hy vọng trong lòng bà ta Tồi.


Đối với ông ta đã không còn bất cứ hi vọng gì nữa rồi!
Lâm Tĩnh Anh vừa mới quay người đã ngã lên người Bạc.

Tiêu Dương.

Trên mặt bà ta có hơi xấu hổ lập tức hỏi: “Tiêu Dương, cậu có rảnh không? Đưa tôi tới đồn cảnh sát, tôi muốn đi xem Vân Giai Kỳ”
Vừa nghe thấy bà ta muốn đi xem Vân Giai Kỳ, Vân Lập Tân lại tức giận: “Hôm nay nếu bà dám đi xem tội phạm giết người kia thì bà đừng nghĩ muốn vác mặt về nhà họ Vân nữa!”
Lâm Tĩnh Anh quay đầu lại mắng một câu: “Tôi đi xem ai liên quan gì đến ông? Vân Lập Tân, chúng ta cũng sắp ly hôn rồi, không tới lượt ông quản tôi! Ông đi mà ôm gái bán hoa diễn vở hài kịch của mình đi!”
Vân Lập Tân bị bà ta suýt chút nữa đã bị đau tim: “Bài”
Kết hôn nhiều năm như vậy rồi, ông ta chưa bao giờ thấy vẻ mặt kiên cường này của Lâm Tĩnh Anh.

Lý Uyển Đồng vừa nghe thấy Lâm Tĩnh Anh gọi bà ta là gái bán hoa lại kích động muốn xông qua đó nhưng lại bị Bạc Tiêu Dương chặn lại đẩy ra.


“Cút ngay! Cậu là ai hả?”
Phong thái của Lý Uyển Đồng vô cùng khoa trương.

Vân Lập Tân vội chạy lại kéo bà ta ra đằng sau, thấp giọng cảnh cáo nói: “Bà như thế nào với Lâm Tĩnh Anh tôi không quan tâm, nhưng người này không phải người mà bà có thể trêu chọc đến đâu!”
Nói xong, ông ta lại nói với Bạc Tiêu Dương: “Tiêu Dương, đây là chuyện của nhà họ Vân, chú khuyên cháu đừng nên xen vào thì tốt hơn”
“Chú thừa nhận Vân Giai Kỳ không phải con gái của chú đúng không?” Bạc Tiêu Dương đột nhiên hỏi.

Vân Lập Tân hừ lạnh một tiếng: “Nghiệt chủng này mới không phải là con gái của chú!”
“Cháu quan tâm tới là chuyện của Vân Giai Kỳ, cô ấy không phải con gái của chú thì sao lại xem là chuyện của nhà họ Vân được? Chú cho rằng tôi đang quan tâm Vân Ngọc Hân à? À, Vân Lập Tân, Vân Ngọc Hân sống hay chết cũng không có liên quan gì tới cháu, cũng càng không liên quan gì tới nhà họ Bạc cải”
Vân Lập Tân tức giận tới mức mất nói chuyện mà không suy nghĩ.

Bạc Tiêu Dương xoay người nói với Lâm Tĩnh Anh: “Đúng lúc cháu định tới sở cảnh sát, bác gái đi cùng cháu đi”
Lâm Tĩnh Anh chan chứa nước mắt mà gật đầu.

Trên xe.

Lâm Tĩnh Anh ngồi ở vị trí phó lái, luôn im lặng mà rơi nước mắt..


Bình luận

Truyện đang đọc