HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Vân Giai Kỳ liền bế Cung Bắc đưa đi khám.

Cung Chiến đến gần và nói với cô: “Để tôi.” Cả đêm cô không chợp mắt anh ta đều để ý.

Vân Giai Kỳ gật đầu, cũng không miễn cưỡng.

Dù sao cô cũng thực sự cảm thấy kiệt sức, nhỡ cô không ôm chặt thằng bé rồi bị ngã thì sẽ thật không hay.

Cung Chiến bế lấy Cung Bắc và cùng bác sĩ đi làm một loại các cuộc kiểm tra rườm rà suốt từ đêm hôm trước cho đến tận trưa ngày hôm sau.

Ngồi ở ngoài phòng bệnh, Vân Giai Kỳ cảm thấy nhịp tim của mình đột nhiên trở nên gấp gáp, cả đêm không được nghỉ ngơi, cơ thể thực sự không thể chịu được nữa.

Bạc Tuấn Phong nhận thấy sắc mặt của cô rất lạ, lập tức nói với cô: “Để anh đưa em về nghỉ ngơi”
“Không cần” Cô vẫn muốn ở bên cạnh Cung Bắc.

Bạc Tuấn Phong nói: “Cung Bắc vẫn chưa khỏe, em đừng có để mình gục ngã trước.

Nếu em không muốn về nhà, anh có thể đặt một phòng ở một khách sạn gần bệnh viện cho em” Vân Giai Kỳ nghe vậy cũng không từ chối nữa.

Cô nói: “Nếu có tin tức gì thì hãy đánh thức tôi ngay lập tức”.


“Anh biết rồi.”
“Anh không mệt sao?” Vân Giai Kỳ nhìn Bạc Tuấn Phong như nhìn người ngoài hành tinh: “Thời gian anh ngủ cũng ít như tôi, anh không thấy mệt chút nào sao?”
“Anh quen rồi” Bạc Tuấn Phong từ lâu đã hình thành thói quen ngủ sâu bốn tiếng mỗi ngày.

Có những người có chất lượng giấc ngủ kém thì dù họ ngủ bao lâu cũng không thể dậy nổi.

Bạc Tuấn Phong thường xuyên bị mất ngủ.

Vì lý do này, anh đã hình thành thói quen sử dụng giấc ngủ sâu để nhanh chóng phục hồi sức lực trong thời gian ngắn nhất có thể, hầu hết mọi người không thể làm được điều đó.

Cung Chiến bế Cung Bắc đi kiểm tra và vẫn chưa trở về, vậy nên Vân Giai Kỳ đã đến khách sạn trước.

Bạc Tuấn Phong đặt một phòng cho cô, sau khi dỗ cô ngủ, anh quay trở lại bệnh viện.

Khi trở lại phòng bệnh, Cung Chiến đã cùng Cung Bắc trở lại, xét nghiệm máu xong xuôi, Lý Phong Tuấn mang số đến phòng nghiên cứu để nghiên cứu, còn chưa biết kết quả.

Mộng Yến Mi không có ở đây, Bạc Tuấn Phong nhìn Cung Chiến và hỏi: “Dì đi đâu rồi” “Bà ấy được Viện trưởng Trần gọi đến văn phòng.

Cậu tìm bà ấy à?”

“Không” Bạc Tuấn Phong ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn Cung Bắc trên giường rồi âm thầm nheo lại mắt.

Ở phòng Viện trưởng, Mộng Yến Mi ngồi trước mặt Viện trưởng Trần, tay cầm một xấp báo cáo, vẫn chưa hoàn hồn.

Vừa rồi bà ta được Viện trưởng Trần gọi đến văn phòng và nói rằng có chuyện quan trọng cần nói.

Bà ta còn tưởng là chuyện gì, nhưng không ngờ rằng… đó lại là chuyện mà bà ta không bao giờ có thể ngờ tới.

Nhìn báo cáo thẩm định trong tay, Mộng Yến Mi không khỏi bồi hồi rất lâu.

Nguyên nhân của cuộc xét nghiệm máu vẫn chưa được xác nhận, nhưng… Mộng Yến Mi đã nhận được kết quả xác định mối quan hệ huyết thống giữa Cung Bắc và Bạc Tuấn Phong.

Bà ta chết lặng.

Viện trưởng Trần hỏi thầm: “Bà Cung… bà thực sự không biết gì về chuyện này sao?” Việc xét nghiệm máu của Cung Bắc đã được thực hiện từ sáng sớm, nhưng sau một đêm phân tích, không ngờ thực sự khớp với ADN mà Bạc Tuấn Phong lưu giữ trong hệ thống.

Cung Bắc và Cung Chiến có quan hệ họ hàng với nhau, bà †a biết chuyện này.

Mối quan hệ họ hàng và cha mẹ con cái chỉ khác nhau một từ, nhưng chúng có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Quan hệ họ hàng là quan hệ huyết thống giữa hai người, nhưng họ không phải là họ hàng trực hệ.

Nói cách khác, cha ruột và mẹ ruột của Cung Bắc thực ra còn có người khác nữa.

Biết bao nhiêu người như vậy nhưng Mộng Yến Mi luôn coi Cung Bắc như cháu trai của mình và Cung Chiến cũng coi Cung Bắc như con ruột của mình..


Bình luận

Truyện đang đọc