HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Vân Giai Kỳ nào biết trong đầu người đàn ông này đang nghĩ gì.

Cô nhỏ giọng nói: “Anh đừng có đứng ở chỗ này nữa được không? Anh nhìn anh dọa mấy cô gái kia sợ cũng không dám đi lại đây nữa kìa”
Bạc Tuấn Phong ngẩng đầu lên nhìn.

Lúc này anh mới phát hiện xung quanh phạm vi năm mét ở quầy hàng này đều có đầy người đứng nhìn, họ đều dùng đủ loại ánh nhìn đánh giá anh.

Có người muốn chọn băng vệ sinh nhưng lại không dám đến gần.

Có những người lại bị sắc đẹp của anh thu hút dừng chân lại xem.

Còn có người nhìn thấy người đàn ông đẹp trai như này đứng ở trong siêu thị còn tưởng là ngôi sao lớn nào đó chưa từng thấy đang ghi hình tiết mục.

Nhưng nhìn quanh bốn phía lại không thấy máy quay đâu thế là lại tò mò bàn tán.


Không ai có thể ngờ được một người tài giỏi danh môn tiếng tăm lừng lẫy lại đứng ở chỗ này.

Nếu tổng giám đốc siêu thị biết Bạc Tuấn Phong đích thân đến thăm quan siêu thị của ông ta thì có khi cả cái siêu thị cũng cảm thấy vinh hạnh.

Vân Giai Kỳ vội kéo anh rời đi.

Cô thề sau này sẽ không bao giờ dẫn người đàn ông này đi dạo siêu thị nữa.

Cũng thu hút ánh nhìn quá đi!
Mọi người nhìn thấy gái đẹp cũng không hiếm lạ qì nhưng nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy thì quay đầu lại cũng quá cao đi.

Vân Giai Kỳ đi vào quầy thiết bị điện nhìn một hàng TV màn hình lớn đột nhiên nhớ trong nhà cũng không có TV.

Tuy cô cũng không thường xem TV nhưng trong nhà vẫn có mấy chiếc thì tốt hơn.

Vân Giai Kỳ đi đến trước một chiếc TV một trăm hai mươi in, nhân viên bán hàng lập tức đi đến cười giới thiệu: “Thưa cô, cô đến mua TV à”
Cô ta vừa dứt lời liền nhìn thấy người đàn ông đang đứng sau Vân Giai Kỳ trong lòng hơi kinh ngạc: “Ôi, anh này là chồng cô à? Thật đẹp trai! Đúng là một anh đẹp trai”
Vân Giai Kỳ quay đầu lại nhìn thoáng qua Bạc Tuấn Phong theo bản năng phủ nhận: “Không phải.”
Bạc Tuấn Phong có chút hờn giận liếc cô một cái.

Thế mà cô lại phủ nhận?
“Vậy là bạn trai chăng?” Người bán hàng lại hỏi.

Vân Giai Kỳ suy nghĩ một lúc mới mập mờ mới: “Coi như thế đi”
Mấy chữ này của cô không nghỉ ngờ lại khiến cho người đàn ông nào đó không vui.


Gì mà “coi như thế đi”? Người phụ nữ này… Mặt Bạc Tuấn Phong nháy mắt trầm xuống, thoạt nhìn có chút không vui.

Vân Giai Kỳ cũng không nhìn mặt mũi anh mà hỏi nhân viên bán hàng: “Chiếc TV tầm này có hàng sẵn không?”
Nhân viên bán hàng tốt bụng nói: “Thưa cô, cô muốn mua TV kích thước lớn như vậy ư? Kích thước này thường thì những người sống trong biệt thự mới cần mua.

Gia đình không có phòng khách lớn lắm thì cũng không để được đâu”
Vân Giai Kỳ nói: “Nhà tôi có thể để được hai chiếc to thế này”
Nhân viên bán hàng nghe thấy vậy vô cùng ngạc nhiên.

TV một trăm hai mươi in mà còn có thể để được hai chiếc? Vậy thì phải ở trong biệt thự lớn bao nhiêu chứ?
Không ngờ lại để cô ta gặp được một khách hàng lớn.

Cô ta lập tức vô cùng nhiệt tình giới thiệu cho Vân Giai Kỳ những nhãn hiệu TV cùng kích thước khác.

Vừa giới thiệu ánh mắt cô ta lại thỉnh thoảng liếc nhìn Bạc Tuấn Phong.

Thế nhưng vì câu nói của Vân Giai Kỳ mà trên mặt Bạc Tuấn Phong đang âm u bỗng rạng rỡ lên.

Nhà của tôi có thể để được hai chiếc to như này.


Nhà của tôi… Cô đã ngầm thừa nhận khu biệt thự Long Thần là nhà của cô rồi.

Nhà! Từ này nghe thật ấm áp.

Đó là nhà của bọn họ.

Vân Giai Kỳ quay đầu lại liền nhìn thấy khóe miệng mím lại của Bạc Tuấn Phong nhưng lại có chút không yên lòng.

Anh không nghe nhân viên bán hàng giới thiệu cũng không biết tâm trí đã chạy đi đâu rồi.

Nếu như để cô biết bởi vì vài câu nói vô tâm của cô mà khiến lòng người đàn ông này chuyển biến từ rạng rỡ lại biến thành âm u rồi đang âm u lại sáng ngời thì e là cô sẽ cạn lời mất.

Đặt TV xong, nhân viên bán hàng lại nói: “Nhìn hai người thắm thiết như vậy chắc chăn là sắp sửa chuẩn bị kết hôn muốn trang trí nhà mới đúng không? Có muốn xem đồ điện khác không? Chỗ chúng tôi còn có máy giặt, máy rửa bát”.


Bình luận

Truyện đang đọc