“Anh nói gì thế, em không biết” Bạc Thúy Quỳnh giả ngu.
Bạc Tiêu Dương nhìn cô ta chăm chằm: “Em đừng đóng kịch nữa.
Thúy Quỳnh, em đừng tưởng anh không biết em nghĩ gì.”
“Anh biết em nghĩ gì sao? Thực ra em là người không biết anh đang nghĩ gì đấy? Có phải anh thích cô ta không?” Bạc Thúy Quỳnh nói thẳng.
Bạc Tiêu Dương giật mình.
“Em thấy anh quan tâm cô ta như thế, thái độ không hề bình thường.
Anh, có phải anh cũng bị cô ta bỏ bùa rồi không?”
Bạc Tiêu Dương nói ngay: “Chuyện của anh không cần em lo.”
“Được, thế thì anh cũng đừng lo chuyện của em”
Bạc Tiêu Dương chán nản.
Ở phòng khách đang nồng nặc mùi thuốc súng.
Phòng khách to lớn mà chỉ một lát đã có rất nhiều trưởng bối nhà họ Bạc đi đến.
Bạc Kinh Hồng ngồi cạnh Bạc Ngạn Thiên, có vẻ cũng biết được mọi chuyện.
Vừa nghe nói Bạc Tuấn Phong dẫn người phụ nữ kia về, Bạc Ngạn Thiên cho anh hai lựa chọn nhưng trong lòng ông ta lại mong Bạc Tuấn Phong sẽ chọn người phụ nữ kia.
Bạc Kinh Hồng là con thứ, còn có hai đứa con trai.
Bạc Minh Lâm, Bạc Vân Thiên.
Trong đó con trai cả Bạc Minh Lâm chính là niềm tự hào của ông ta.
Ông ta một lòng hy vọng Bạc Minh Lâm có thể tranh được một chỗ trong nhà họ Bạc.
Nếu như Bạc Ngạn Thiên thật sự lấy đi quyền thừa kế của Bạc Tuấn Phong, vậy thì trong những con cháu nhà họ Bạc còn lại người có hy vọng có được chức chủ nhân nhà họ Bạc nhất chính là Bạc Minh Lâm và Bạc Tiêu Dương.
Vì thế lần này ông ta đến để xem kịch.
Từ nhỏ Bạc Ngạn Thiên đã yêu thích ba đứa cháu Bạc Tuấn Phong, Bạc Tiêu Dương và Bạc Minh Lâm.
Trong ba đứa bé này thì ông cụ lại yêu thương Bạc Tuấn Phong nhất.
Không giống với đám con cháu không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết vui chơi, uống rượu chơi gái bên ngoài của những hào môn khác, Bạc Tuấn Phong là người thừa kế xuất sắc nhất mà ông cụ Bạc hao tốn vô số tâm huyết để bồi dưỡng ra.
Bạc Ngạn Thiên từng nghĩ Bạc Tuấn Phong chỉ là nhất thời có hứng thú với Vân Giai Kỳ mà thôi.
Phụ nữ mà, rồi có ngày sẽ chán! Trên đời này phụ nữ nào mà chẳng có? Nhưng ông ta không ngờ Bạc Tuấn Phong lại có thể vì người phụ nữ này làm đến tình cảnh này.
Trong suy nghĩ của ông ta đây quả thực là một chuyện ngu xuẩn.
Nếu Vân Giai Kỳ là con nhà quyền quý danh môn thì cũng thôi.
Nhưng cô lại xuất thân trong gia đình không tính là trong sạch gì.
Vân Ngọc Hân ngồi bên cạnh Bạc Ngạn Thiên lập tức sợ kinh hồn bạt vía.
Trường hợp lớn như thế này cũng là lần đầu tiên cô ta gặp phải.
Bạc Thúy Quỳnh coi như đã làm ra một chuyện rất thiếu đạo đức.
Vốn dĩ chuyện còn không lớn nhưng kết quả cô ta lại gọi Bạc Kinh Hồng đến, chuyện này lại trở nên lớn hơn.
Vốn dĩ là chuyện người bên trong nhà họ.
Bạc đóng cửa lại bảo nhau thoáng cái lại kéo đến bên chỗ của Bạc Kinh Hồng.
Nếu trước mặt Bạc Kinh Hồng mà Bạc Tuấn Phong vẫn cứ mạnh mẽ như vậy thì căn bản Bạc Ngạn Thiên đâm lao phải theo lao, đến lúc đó tước đoạt quyền kế thừa cũng chỉ dựa vào một câu nói mà thôi!
Bạc Kinh Hồng nhìn Bạc Ngạn Thiên nói: “Cha, có chuyện gì mà lại kéo đến nhiều người, khiến cho người tức giận lớn như vậy?”
Bạc Ngạn Thiên không nói lời nào.
Vân Ngọc Hân lại vội vàng nói: “Ông nội, ngài cứ để cô ta ở lại nhà họ Bạc đi, cháu không để ý đâu”
“Cháu không để ý? Chỉ có thằng nhóc này là không nhìn ra được người phụ nữ kia là một đứa giỏi đùa giỡn tâm cơ à! Loại người như cô ta trời sinh đã biết dụ dỗ đàn ông.
Lần này cô ta đến đây rõ ràng là muốn đến tranh giành địa vị! Cháu là một đứa bé đơn thuần, đấu đá với loại phụ nữ này cháu có thể đấu lại được ư? Còn không phải là ông nội đau lòng cho cháu sao?”
“Nhưng anh Tuấn Phong thật sự thích cô ta, cái này sao có thể cưỡng cầu được?” Vân Ngọc Hân thấp giọng nói: “Chuyện này cháu cũng chấp nhận rồi.
Nếu anh Tuấn Phong khăng khăng muốn cô ta, chỉ cần không dẫn cô ta về nhà họ Bạc thì cháu cũng coi như nhắm một mắt mở một mắt vậy”.