Bạc Tuấn Phong xoay người, tiện tay lấy chăn trùm lên người Vân Giai Kỳ.
Ở cửa ra vào, Vân Ngọc Hân ngồi trên xe lăn, thấy Bạc Tuấn Phong ngồi trên giường cùng một người đang quấn chăn.
Cô ta nhìn nếp nhăn trên áo sơ mi của Bạc Tuấn Phong, nhất thời nghĩ đến chuyện kia.
Ả Vân Giai Kỳ này đúng là không biết xấu hổ, giờ còn đang là ban ngày đấy.
Ả ta vì để lôi kéo anh Tuấn Phong mà lại dám làm cả trò này sao?
Đúng là đồ mặt dày!
Không thể không nói, ả ta đã học được bản lĩnh quyến rũ đàn ông rất lợi hại.
Lòng đố ky của Vân Ngọc Hân trào lên nhưng cô ta vẫn ra vẻ bình tĩnh: “Anh Tuấn Phong, hai người đang làm gì vậy?”
“Ai cho cô vào đây?”
“Em thấy cửa không khóa?”
Bạc Tuấn Phong đi ra phía cửa, đóng lại rồi nhìn về phía Vân Ngọc Hân: “Tôi cho phép cô vào lúc nào?”
Sắc mặt Vân Ngọc Hân tỏ rõ vẻ khó chịu: “Anh Tuấn Phong, anh quên rồi sao? Ngày bé anh đã nói em có thể vào phòng anh bất cứ lúc nào mà?”
Ngừng một lát, cô ta nói tiếp: “Hơn nữa sắp tới là sinh nhật em, cũng là sinh nhật của Vũ Minh và Mạn Nhi, em định dẫn hai đứa lên du thuyền, anh đi với bọn em nhé?”
“Ai cho phép cô tự quyết?”
Sắc mặt Vân Ngọc Hân hơi khó xử: “Em là mẹ của hai đứa, chẳng lẽ ý muốn đón sinh nhật cùng nhau không phải là chuyện bình thường ư?
Anh Tuấn Phong, anh là bố hai đứa, nhất định chúng sẽ muốn anh đến lắm”
Cô ta nhĩ Bạc Tuấn Phong nói nhanh: “Tôi không đi”
Vân Ngọc Hân giật mình: “Sao cơ?”
“Vân Ngọc Hân, cô nghĩ dùng hai đứa trẻ là trói buộc được tôi sao?”
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng hỏi.
“Bạc Tuấn Phong tôi chỉ nhận con do một người phụ nữ sinh”
Vân Ngọc Hân cảm thấy khó tin: “Ý anh là anh không muốn nhận Vũ Minh và Mạn Nhi đúng không?”
Bạc Tuấn Phong không đáp lại.
Anh yêu Vũ Minh, cũng yêu cả Mạn Nhi.
Không phải anh không muốn nhận mà giờ đây hai đứa đang bị Bạc Ngạn Thiên và Vân Ngọc Hân lợi dụng làm con cờ.
Họ không chấp nhận Vân Giai Kỳ thì anh cũng không muốn bị Bạc Ngạn Thiên và Vân Ngọc Hân trói buộc vì hai đứa bé.
Anh cố tình nói vậy là muốn mượn đó cảnh cáo Bạc Ngạn Thiên và Vân Ngọc Hân đừng vọng tưởng vào việc dùng Vũ Minh và Mạn Nhi điều khiển suy nghĩ anh.
“Đồ vô liêm sỉ”
Từ cuối hành lang truyền đến giọng nói tức giận của Bạc Ngạn Thiên..