HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN


Mộ Khánh An nghe xong, mí mắt liền giật giật.

Lẽ nào thẳng nhóc này muốn để Ngọc My ở phòng khác sao?
Tuy nhiên, sau đó ông ta nghĩ lại, trước mặt bố vợ tương lai, Bạc Tuấn Phong tự nhiên chỉ có thế nói là sắp xếp một phòng cho Mộ Ngọc My.

Đợi đến lúc ông ta về, thì điều đó cũng không cần thiết nữa!
Đàn ông ấy màt Con gái của ông ta, dung mạo xinh đẹp, dáng người cũng không tệ, làm sao Bạc Tuấn Phong có thể kiềm chế được?
Nghĩ đến đây, Mộ Thiên An chỉ cười đầy ấn ý, đứng dậy nói với Bạc Tuấn Phong: “Vậy thì Tuấn Phong, đêm nay, Ngọc My đành nhờ chăm sóc vậy!”
Nói xong ông ta chào hỏi vài câu rồi rời đi.

Mộ Ngọc My vẫn nằm bất động trên bàn.

Cô ta chính là giả vờ say!
Mộ Khánh An cũng biết điều đó.

Trong lòng ông ta biết rõ tửu lượng của con gái mình.


Mộ Ngọc My có thế chất uống rượu bẩm sinh, không dễ dàng say, đây chỉ là giả vờ thôi ốn tìm lý do để ở lại nhà họ Bạc.

Có lần đầu tiên, lần sau, tự nhiên sẽ có lần thứ hai, đó là điều đương nhiên.

Ngay sau khi Mộ Khánh An rời đi, Mộ Ngọc My trong lòng tràn đây mong đợi, nhưng Bạc Tuấn Phong chỉ đứng dậy, nói với người hầu ở bên cô ta lên lầu tắm rửa, rồi nghỉ ngơi.

“Vâng, cậu chủ.”
“Sắp xếp cho cô ta một phòng nào đó.”
Anh thật sự không hiểu phong tình sao, anh thực sự muốn sắp xếp một phòng riêng cho cô ta sao?
Không thể nà.

Tất nhiên, cũng rất có thể là Bạc Tuấn Phong cố tình nói vậy với người hầu.

Hoặc là, anh muốn sắp xếp một phòng riêng cho cô ta, đợi đến khi cô ta nghỉ ngơi, anh lại lăng lẽ xếp.

Suy cho cùng, truyền ra ngoài như thế này cũng không tính là không hay ho.


Mộ Ngọc My mọi người dìu mình lên lầu, vào đến phòng khách, cô ta cũng không muốn giả vờ nữa, đẩy những người hầu xung quanh mình ra nói: “Các người ra ngoài hết đi! Tôi có thể tự mình tảm được!”
Người hầu đâu biết cô ta giả say nên ân cần nói: “Cô Ngọc My, cô say rồi, để chúng tôi giúp cô đi tảm…”
“Không cần đâu… Tôi tự mình có thế tảm được”
“Vậy, chúng tôi đợi ở ngoài cửa, nếu cô có gì cần sai bảo, có thể gọi chúng tôi bất cứ lúc nào”
“Được”
Mộ Ngọc My vào phòng tắm, bồn tắm đầy nước, cô ta cởi quần áo và nằm xuống bồn.

Cô ta cố ý tâm rửa thật chậm.

Có lẽ, Bạc Tuấn Phong sẽ đến.

Đang tắm rửa được một nửa, Mộ Ngọc My nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân.

Bạc Tuấn Phong vào phòng.

Người hầu chào anh: “Cậu chủ.”
“Người đâu?”
“Đang ở trong phòng tắm ạ”
“Các người tại sao lại ở ngoài này: “Cô Ngọc My nói muốn tự mình tắm rửa”
Mộ Ngọc My đột nhiên cảm thấy khẩn trương.

Trái tìm cô ta đột nhiên đập loạn..


Bình luận

Truyện đang đọc