HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Vân Lập Tân nổi giận nói: “Lâm Tĩnh Anh! Đừng có giống như người điên! Sự việc còn chưa có phán quyết là bởi vì cảnh sát chưa sửa lại vụ án thôi!”
Lý Uyển Đồng cũng nói: “Tôi có dụng ý gì à? Bà còn mặt mũi hỏi tôi có ý gì sao? Tôi mới là người phải hỏi bà có dụng ý gì mới đúng! Bà không kết hợp lại hãm hại Ngọc Hân cùng đứa con gái tội phạm giết người kia sao? Bà và nghiệt chủng kia là cùng một bè mà thôi!”
Lâm Tĩnh Anh cũng không biết sự bực tức từ đâu tới đột nhiên nổi giận mắng: “Nếu nói là nghiệt chủng, sao bà không nói Vân Ngọc Hân mới là nghiệt chủng hả? Tôi mới là vợ cả!
Bà là người thứ ba, con gái của người thứ ba không phải nghiệt chủng mà ngược lại còn nói con gái tôi là nghiệt chủng sao?”
Lời nói này chắc chăn là làm Vân Lập Tân tức giận.

Ông ta không muốn thấy bất cứ ai nói một chút không hay về con gái của ông ta.

Ở trong lòng của ông ta chỉ nhận một người con gái, đó chính là Vân Ngọc Hân.

Bất cứ kẻ nào cũng không được nói xấu Vân Ngọc Hân.


Cho dù là người vợ cả kết hôn với ông ta nhiều năm rồi đi nữa thì cũng không được phép!
Ông ta bước tới trước mặt Lâm Tĩnh Anh, nhấc cao tay lên hung hăng mà vung vào mặt bà ta một cái tát.

Cái tát này hoàn toàn làm Lâm Tĩnh Anh mơ hồ.

Bà ta bụm mặt thật chặt, trợn mắt nhìn Vân Lập Tân, không thể tin được người đàn ông này hết lần này tới lần khác lại tát bà ta!
Trong lòng ông ta thật tàn nhãn!
Vân Lập Tân hùng hổ nị Bà dám nói Ngọc Hân là nghiệt chủng! Ngọc Hân là con gái ruột của tôi sao có thể là nghiệt chủng hả? Vân Giai Kỳ mới là nghiệt chủng, nó là nghiệt chủng của bà và tên đàn ông khác! Lâm Tĩnh Anh, tôi đã không muốn chịu đựng bà thêm nữa rồi! Chờ chuyện lần này kết thúc chúng ta ly hôn!”
Lâm Tĩnh Anh ngơ ra rất lâu, lúc này mới phản ứng lại: “Được thôi! Vân Lập Tân ông muốn ly hôn với tôi sao? Ông cho rằng tôi sợ ông à?”
Lý Uyển Đồng nói: “Bà bớt ở đây mạnh mẽ giữ thể diện đi!
Bà ly hôn thì bà sẽ hai bàn tay trắng, đợi đến lúc bị nhà họ Vân đuổi ra khỏi cửa lớn, lang thang trên đường để xem bà còn có khí phách như vậy nữa không rồi hay nói nhé!”

Bà ta bày ra dáng vẻ vênh váo đắc ý, lúc nhìn về phía Vân Lập Tân thì lại làm vẻ mặt tủi thân.

“Lập Tân, con gái của chúng ta số khổ quá! Con bé hiếu thảo với người phụ nữ này nhiều năm như thế, cuối cùng lại bị bà ta nói là nghiệt chủng!”
Vân Lập Tân cũng không thể chịu đựng được nữa mà nói với Lâm Tĩnh Anh: “Người phụ nữ đê tiện, mau cút đi cho tôi!”
“Cút thì cút!”
Lâm Tĩnh Anh cũng kiên cường lại.

Bà ta nhìn Lý Uyển Đồng rúc vào lồng ngực của Vân Lập Tân, bà ta còn cái gì mà không dám chứ!
Bà ta dù là mặt dày, cũng sẽ không mặt dày tới mức Vân Lập Tân muốn đuổi bà ta xuống làm vợ lẽ, bà ta vẫn còn mặt dày mày dạn!
Bây giờ người đàn ông này đã hết hy vọng trong lòng bà ta Tồi.

Đối với ông ta đã không còn bất cứ hi vọng gì nữa rồi!
Lâm Tĩnh Anh vừa mới quay người đã ngã lên người Bạc Tiêu Dương.

Trên mặt bà ta có hơi xấu hổ lập tức hỏi: “Tiêu Dương, cậu có rảnh không? Đưa tôi tới đồn cảnh sát, tôi muốn đi xem Vân Giai Kỳ”.


Bình luận

Truyện đang đọc