HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cô bé vẫn còn sợ hãi, nhào vào ngực Bạc Vũ Minh, oa oa khóc lớn: “Dọa chết em rồi.

.


Bạc Vũ Minh bị dáng vẻ thê thảm của cô bé chọc cho dở khóc dở cười.

Mạn Nhi vừa khóc vừa nhìn về phía Lai Ân, thấy con mèo to này quay đầu nhìn cô bé đầy vô tội, trông còn hơi luống cuống, có khi còn không biết hành động của nó đáng sợ tới mức nào, khiến cho cô gái nhỏ bị dọa phát khóc.

Cô bé nghẹn ngào nói: “Hu hu hu… Em còn tưởng là nó nhào tới muốn ăn thịt em… Hu hu hu.

.


“Ha ha” Bạc Vũ Minh không nhịn được cười lớn: “Sao có thể? Nó không ăn em đâu”
Mạn Nhi không dám nhìn thẳng vào mắt Lai Ân.

Mặc dù con mèo bự này đã lấy lòng cô bé, cái đầu to lớn ngoan ngoãn phủ phục trên mặt đất, làm gì còn uy phong của sư tử vương, chỉ mở to đôi mắt vô tội nhìn cô bé, thậm chí không dám cử động, chỉ sợ hơi động đậy sẽ dọa bà cô này sợ đến mức hồn bay lên chín tầng mây.



“Lai Ân, qua đây”
Bạc Vũ Minh gọi Lai Ân một tiếng.

Con sư tử vương oai phong lẫm liệt lập tức ngoan ngoãn đứng dậy, cẩn thận đi đến bên cạnh Bạc Vũ Minh, chớp chớp mắt.

Bạc Vũ Minh lại chỉ tay ra hiệu: “Näm xuống”
Lai Ân lại ngoan ngoãn nẵm trên mặt đất, còn thử xích lại gần Mạn Nhi, đầu gồi lên móng vuốt, đôi mắt im lặng dõi theo Mạn Nhi.

Bạc Vũ Minh nhẹ nhàng chọc vào đầu Mạn Nhi: “Đồ ngốc, nếu nó ăn thịt em thật thì còn có thể chờ được tới giờ à?”
Lúc này Mạn Nhi mới lấy hết dũng khí, duỗi bàn tay nhỏ trắng nõn ra đưa về phía Lai Ân.

Lỗ tai Lai Ân bỗng nhúc nhích, đôi con ngươi màu nâu nhạt hơi co vào, thấy bàn tay Mạn Nhi cứ để giữa không trung hồi lâu, nó còn phối hợp ủi ủi cái đầu to về phía trước, chủ động dán đầu lên lòng bàn tay Mạn Nhi.

Khi đã vuốt ve được con mèo to này rồi, trái tim lơ lửng của Mạn Nhi mới được hạ xuống.

Cuối cùng cô bé cũng dám quay lại nhìn thẳng vào Lai Ân, thấy Lai Ân nhẹ nhàng dán vào lòng bàn tay cô bé, còn cẩn thận cọ cọ, rõ ràng là đang lấy lòng cô bé.

Lúc này cô bé mới vui vẻ ra mặt.


“Đáng yêu quá đi!”
Mạn Nhi chủ động nhích về phía nó thêm một chút.

Lai Ân nhìn cô bé bước từng bước đến trước mặt mình, Mạn Nhi “Lai Ân, tao sờ mày được không?”
Lai Ân không hề gầm gừ, nhưng lại ngoan ngoãn nằm trên đất không nhúc nhích.

Bạc Vũ Minh nói: “Em cứ xoa lông nó đi, Lai Ân thích nhất là được anh xoa lông đó”
“Vâng”
Bàn tay bé nhỏ của Mạn Nhi xoa lên lông Lai Ân.

Dường như Lai Ân rất thích được cô bé vuốt ve, lười biếng ngáp một cái, cơ thể duỗi dài ra.

nói Bạc Vũ Minh ngồi bên cạnh Lai Ân, hai bàn tay nhỏ nhắn xoa lên chiếc bụng để lộ của Lai Ân, còn Mạn Nhi thì nhìn chằm chằm.

Sư tử vương sẽ không tùy tiện để lộ bụng, điều này chứng tỏ sự thần phục và thân thiết của nó.

“Các anh thân nhau quá”
*Ừ, bọn anh lớn lên cùng nhau mà” Bạc Vũ Minh nói: “Khi Lai Ân được đưa tới, nó vẫn còn rất nhỏ”
Lúc vừa được đưa tới, Lai Ân vẫn còn là một con sư tử con vết thương chồng chất, bởi vì trong đàn có sư tử vương mới tới, cho nên nó bị đuổi khỏi bầy, suýt nữa bị sư tử vương mới cắn chết.

Khu bảo tồn có người cứu nó ra, lại vì có duyên phận nên mới tới bên cậu bé.

“Nó là thú cưng của anh à?”.


Bình luận

Truyện đang đọc