HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong phòng vô trùng.

Cung Bắc vừa mới tỉnh lại, tỉnh thân còn không được tốt lắm.

Nó đeo máy thở, tỉnh lại thì ho rất nhiều, vừa bị sốt cao không ngừng nên đầu óc có hơi không tỉnh táo, mơ hồ nhìn thấy có hai người đang đứng bên giường.

Vừa thấy Cung Bắc mở mắt, Mộng Yến Mi cẩn thận không dám tới gần, lo lắng hỏi: “Bắc à, cháu tỉnh rồi?”
Cung Bắc vẫn chưa nhận ra hai người trùm kín mít trước mặt là ai.

Trí nhớ vẫn còn dừng ở lúc ôm Vân Giai Kỳ ngủ, sao vừa thức dậy toàn thế giới đã thay đổi rồi.

Nó phát hiện mình đang ở trong một nơi kỳ lạ, tràn ngập mùi thuốc sát trùng.

Trên tay ghim kim đang được truyền dịch, cả cánh tay đều đã tê rần.


“Mẹ đâu rồi đã hỏi Vân Giai Kỳ.

Mộng Yến Mi bỗng chốc ngẩn người: “Bà là bà nội đây!” Mộng Yến Mi nói: “Còn đây là daddy của con này, không nhận ra sao?”
Giọng Cung Bắc khàn khàn, vừa mở miệng “Bà n Cung Bắc lại nhìn về phía Cung Chiến: “Daddy?” Cung Chiến đứng phía sau Mộng Yến Mi yên lặng nhìn Cung Bắc.

Cung Bắc yếu ớt cố gắng nói chuyện, hỏi: “Sao con lại ở đây…”
“Bé Bắc ngoan, con có thấy trong người khó chịu không?
Đầu có đau không? Có sức lực không? Có muốn ăn cái gì không?
Cung Bắc không nói có khoẻ hay không, chỉ lắc đầu, tuy rằng cảm thấy đói bụng nhưng lại không muốn ăn uống gì.

Trong thuốc có tính chất ức chế cảm giác thèm ăn.

Cung Bắc nói: “Con muốn mẹ…” Vừa tỉnh lại không thấy Vân Giai Kỳ ở bên cạnh khiến nó cảm thấy rất lo lắng.


Mộng Yến Mi nhìn về phía Cung Chiến, hắn lập tức nói: “Nếu con muốn gặp mommy thì phải nhanh chóng mau hết bệnh, hết bệnh rồi sẽ được gặp mẹ ngay”
“Con bị bệnh gì vậy?” Cung Bắc cảm thấy kỳ lạ, sao tự nhiên mình lại bị bệnh?

vào.” Vân Giai Kỳ nghe vậy cũng đồng ý gật đầu.

Lo thì lo, muốn gặp thì rất muốn, nhưng cô cũng không muốn làm ảnh hưởng tới Cung Bắc nghỉ ngơi.

Lý Phong Tuấn cũng vừa thay đồ vô trùng đi ra, nhìn thấy Vân Giai Kỳ thì hơi ngạc nhiên: “Cô Vân đến rồi à?”
“Vâng”
“Sao không nghỉ ngơi nhiều hơn? Nghe nói cả đêm qua cô không ngủ.” Mộng Yến Mi tức giận nói: “Cũng không biết cô ta tới đây làm gì nữa!”
Vân Giai Kỳ không quan tâm Mộng Yến Mi nói lời lạnh nhạt, nói với Lý Phong Tuấn: “Viện sĩ Lý, có thể nói cho tôi biết rõ hơn về bệnh tình của Cung Bắc hay không?”
Mộng Yến Mi đột nhiên kích động đứng dậy, hỏi Vân Giai Kỳ: “Cô biết nhiều như vậy để làm gì? Cô là bác sĩ à? Hay là muốn hỏi cho biết, cô biết thì có trị được cho bé Bắc không?
Nó không phải con cô, không cần cô nhọc lòng đâu!”
“Mẹ” Cung Chiến nhìn Mộng Yến Mi: “Mẹ bình tính một chút đi!”
“Con kêu mẹ làm sao bình tĩnh! Trước giờ bé Bắc ở với mẹ đều khoẻ mạnh, nhưng vừa đến tay cô ta đã xảy ra chuyện rồi!”
Mộng Yến Mi bật khóc, lúc nghe Lý Phong Tuấn nói tỉ lệ chữa khỏi chỉ có năm mươi phần trăm bà đã không chịu nổi rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc