Chương 1311
“Đương nhiên là không có sức lực rồi” Bạc Tiêu Dương nói: “Cô ngủ mê hai ngày hai đêm rồi, trước đó cũng không nghỉ ngơi nhiều đúng không?”
“Ừ, có một chút”
“Tại sao không nghỉ ngơi nhiều đi chứ?”
“Nghĩ chuyện tình cảm”
Bạc Tiêu Dương liền không hỏi nữa rồi.
Cậu ta biết cô đang nghĩ chuyện tình cảm gì.
Vân Giai Kỳ chợt phản ứng lại: “Tôi đã ngủ mê hai ngày hai đêm rồi sao?”
“Cô ngủ cũng giỏi đó chứ?
Bạc Tiêu Dương nói: “Bụng có đói chưa?”
Cậu ta không giỏi hỏi han lắm.
Vừa hỏi xong, Vân Giai Kỳ cũng cảm thấy bụng mình đói kêu vang rồi.
Mặc dù vẫn để dung dịch dinh dưỡng hai ngày hai đêm, tay cũng tê cứng cả, cây kim còn chưa rút ra, nhưng cô vẫn cảm thấy đói, đói đến mức dạ dày nóng lên Nhưng mà vẫn cứ đói như vậy, cô một chút hứng thú ăn cũng không có.
Bạc Tiêu Dương nói: “Tôi lấy đồ cho cô ăn nha”
“Tôi không có hứng thú ăn”
“Húp cháo, được không? Cô bây giờ cũng không thế ăn thứ khác được”
“Không muốn ăn”
“Giai Kỳ à, ngoan đi” Bạc Tiêu Dương nhẹ giọng nói: “Không ăn thứ gì đó sẽ bị đau bao tử đó.”
Vân Giai Kỳ lại càng không muốn nói chuyện nữa rồi Chỉ một lúc sau, cô y tá bưng một bát cháo loãng tới.
Đúng là cháo nấu từ nước luộc thịt, đến gạo cũng rất ít, chỉ là cháo và cháo, Vân Giai Kỳ nhìn bát cháo trắng, càng không có cảm giác thèm ăn.
Mùi vị trong miệng cô thật sự rất nhạt, ăn uống cũng nuốt không trôi.
Bạc Tiêu Dương đột nhiên lấy ra một hộp chà bông.
Anh ta nói: “Cô y tá nói rằng cháo trắng nếu kết hợp với một ít chà bông, sẽ làm tăng cảm giác thèm ăn”.
“Gây khó dễ cho người có tâm đến vậy như cậu rồi” Vân Giai Kỳ lại âu ở bệnh viện coi tôi hai ngày nay sao?”
Ừ, bác trai cùng với anh trai cô cũng đến thăm, nhưng là cô vẫn cứ bất tỉnh, nên tôi để bọn họ về rồi.
hỏi: “Khi nào thì tôi có thể xuất viện?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Cô bây giờ yếu như vậy, còn nghĩ đến chuyện muốn xuất viện được sao?”
“Tôi không sao nữa rồi Cơn sốt đã giảm bớt rồi.
Cô cảm thấy mình không cần năm viện, cũng không muốn nắm viện.
Bạc Tiêu Dương nói: “Được rồi, vậy chiều nay tôi đưa cô về nhà, trước tiên hãy ăn chút gì đã”
Ta vừa nó vừa nhẹ nhàng khuấy đều miếng chà bông trong cháo, đút vào miệng cô từng miếng từng miếng một.
Thêm một chút chà bông vô húp xong chén cháo rồi.
Y tá vừa bưng chén cháo đi, chỉ trong chốc lát sau lại đem thuốc bắc đến.
Vân Giai Kỳ lại có chút hứng thú ăn, Người còn chưa vào đến cửa, Vân Giai Kỳ liền ngửi thấy mùi thuốc bắc kích thích rõ ràng, cô lập tức lùi về sau, bịt kín mũi lại: “Cái mùi gì vậy chứ”
“Mùi thuốc bắc”
Vân Giai Kỳ uất ức nói: “Tại sao tôi phải uống thuốc bắc?”
“Bác sĩ nói cơ thế cô suy yếu, nhất định phải uống thuốc bắc”