“Chỉ là… Vân Giai Kỳ này” Bạc Ngạc Thiên ngập ngừng một lúc: “Vẫn là không nên để người phụ nữ này tiếp xúc nhiều với đứa trẻ! Người phụ nữ không đơn giản đâu!”
Cung Dận ngạc nhiên: “Sao lại nói thế?” Tóm lại, đừng để cô ta tiếp cận với Cung Bắc là được.
Người phụ nữ này, có giã tâm, nhiều thủ đoạn lắm, nhằm đạt được mục đích không từ thủ đoạn, là một nhân vật lợi hại!
Đừng để cô ta gây hại cho Cung Bắc!” Cung Phi lại không thấy như vậy: “Có cô ta, Cung Bắc còn có thể ngoan ngoãn uống thuốc, nếu không có cô ta bên cạnh Cung Bắc.
Cung Bắc một mình trong phòng vô trùng, cô đơn lạnh lếo, nhìn thấy cũng thấy đau lòng”
Cung Dận cũng gật đầu: “Vâng, tôi cũng cảm thấy thế.
Vân Giai Kỳ là một cô gái tốt.
Cô ta rất có tình yêu thương, rất dịu dàng với Cung Bắc, ông cụ có phải có thành kiến với cô ta không?”
“Thành kiến? Hứ, điều này sao gọi là thành kiến được? là cô ta thật biết diễn, đều lừa được cả các người! Luôn phải có tinh thần cảnh giác nhé! Tóm lại, vai diễn này không hề đơn giản, các người đề phòng một chút, sẽ không sai đâu”
Bạc Tuấn Phong ở phía sau lạnh lùng lên tiếng: “Cô ấy là người thế nào, không cần người khác đánh giá ở đây”
Bạc Ngạc Thiên giật mình xoay người lại, thấy Bạc Tuấn Phong đứng ở phía sau, sắc mặt của ông cụ ngay lập tức trở nên phẫn nộ: “ tới nước này rồi, cháu còn muốn bảo vệ cho cô ta? Cháu vì người phụ nữ này mà tới cả nhà họ Bạc cũng không cần, đến cả ông cũng không coi ra gì nữa rồi.
Cháu bảo ông phải đánh giá cao cô ta thế nào đây?”
“Là cháu không cần nhà họ Bạc hay là nhà họ Bạc không nhận cháu?” Bạc Ngạc Thiên tức giận nói: “Lúc nào tao nói, tao không nhận mày hả? Chỉ là tao không nhận người phụ nữ kial”
“Ông không chấp nhận cô ấy, thì đồng nghĩa là không chấp nhận cháu” Bạc Tuấn Phong nói một cách dứt khoát.
Bạc Ngạc Thiên bình tĩnh lại: “Bây giờ ông tới thăm Cung Bắc, không muốn đôi co với cháu ở đây! Tuấn Phong, cháu định khi nào thì về nhà?”
“Sao thế, cháu mới không ở nhà vài ngày, Thiên Ngạo không có cháu không ổn rồi à?” Bạc Tuấn Phong cười nhạo một câu.
Bạc Ngạc Thiên nhất thời không nhịn được, cắn răng nói: “Mày đừng có mà tự đề cao mình quá! Tao nói rồi, chủ nhân của Thiên Ngạo là ai, Thiên Ngạo vẫn là Thiên Ngạo! Tao chỉ thay mày thấy có lỗi thôi.
Mày vì một người phụ nữ, mà đến cả Thiên Bạc cũng không cần, sớm muộn sẽ lúc mày sẽ phải hối hận!”
Bạc Tuấn Phong cười lạnh: “Ồ, nếu đã như thế, vậy ông nội cũng có thể chờ xem”
Lời nói tự tin ngạo mạn, cũng chỉ có thể nói ra từ miệng của Bạc Tuấn Phong, đầy đe dọa và tràn đầy tự tin!
Bạc Ngạc Thiên bị một câu nói của anh làm nghẹt thở.
Ông ta định nói gì, bỗng nhiên Bạc Vũ Minh ở bên cạnh lên tiếng: “Cha…” Giọng nói trẻ con của câu bé, ngắt quãng Bạc Ngạc Thiên.
Bạc Ngạc Thiên cúi đầu thấy Bạc Vũ Minh đang rụt rè nhìn Bạc Tuấn Phong, chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói.
Bạc Tuấn Phong cũng hạ giọng, nhìn về Bạc Vũ Minh.
Cậu bé có chút kinh ngạc nhìn Bạc Tuấn Phong, chiếc miệng nhỏ bé hết đóng lại mở: “Cha không cần Vũ Minh và Mạn Nhi nữa sao?” Đã rất lâu Bạc Tuấn Phong chưa trở về nhà họ Bạc.
.
Truyện Đông Phương
Bạc Ngạc Thiên nói, cha vì một người phụ nữ mà đến nhà cũng không cần, Thiên Ngạo và Bạc Vân cũng không cần.
Cũng đương nhiên là không cần cậu bé và Mạn Nhi..