Cứ thế mà ôm lấy nỗi hy vọng này, Mạn Nhi vẫn luôn mong chờ, nhưng trước sau vẫn vậy, đợi mãi mà vẫn không đợi được bóng hình của Vân Giai Kỳ.
Từ sự mong đợi ban đầu, càng về sau là những nỗi bàng hoàng, lo lắng, tuyệt vọng.
Mạn Nhi sợ hãi khóc rống lên, vừa bật khóc, vừa đập cửa muốn đi ra ngoài.
Bạc Thúy Quỳnh bước lên trên lầu.
Cô ta vừa bước tới cửa phòng, cô ta liền lấy khăn tay ra theo bản năng, bịt kín miệng và mũi rồi nói với bọn họ: “Sao ở đây nhiều bụi thế?”
“Cô Thúy Quỳnh…”
“Đây là một nhà kho nhỏ, về cơ bản là nơi chúng ta dùng để cất các đồ lặt vặt, nói chung sẽ không có ai tới đây”
Bạc Ngạn Thiên đưa Vũ Minh và Mạn Nhi về nhà họ Bạc rồi tách hai người ra.
Lúc đầu, Bạc Ngạn Thiên còn có kiên nhẫn để cho người khác tới dỗ dành Mạn Nhi, nhưng Mạn Nhi không ăn mềm, cứ một mực muốn mẹ, ông cụ cũng không có nhiều kiên nhẫn dỗ cô bé như vậy.
Nhìn thấy cô bé không biết tốt xấu, rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt, liền kêu người đem đứa nhỏ lên nhốt trên phòng trên lầu, đóng chắc của phạt.
Trẻ nhỏ mà, dù sao cũng biết sợ, đói một hai ngày thì sẽ biết điều hơn.
Nhưng không nghĩ tới, những bữa ăn được mang lên, lại bị Mạn Nhi hất đổ hết lần này đến lần khác.
Bạc Ngạn Thiên hoàn toàn đã bị chọc giận.
Ông ta chưa từng thấy một kẻ nào khó giải quyết đến như vậy, vì thế, ông ta đã hạ lệnh, không được thả Mạn Nhi cho đến khi ông ta hủy bỏ lệnh cấm.
Mạn Nhi đã bị nhốt trong căn phòng tối trên lầu cả ngày nay.
“Cô Thúy Quỳnh, cô làm gì ở đây? Nơi này rất bẩn, đừng làm vấy bẩn váy vàng của cô.”
“Ồ.
Tôi tới đây xem một chút, thăng nhóc này đã ăn gì chưa?”
Bạc Thúy Quỳnh lấy khăn mùi xoa che mũi, nhìn một lượt trong phòng, nghe thấy Mạn Nhi vẫn đang khóc không ngừng, không khỏi nhíu mày hỏi: “Sao lại khóc thành ra thế này?”
“Con bé muốn mẹ”
Người giúp việc thở dài một cái: “Đứa nhỏ tính tình bướng bỉnh, thứ gì cũng không chịu ăn, không có lệnh thả ra của ông cụ, chúng tôi cũng không dám ôm cô bé ra ngoài.”
“Mở cửa ra, để cho tôi đi vào.”
“Cô Thúy Quỳnh”
“Mở cửa”
“Dạ”
Người giúp việc mở cửa ra.
Khoảnh khắc cánh cửa vừa mới mở ra, Mạn Nhi liền từ dưới đất đứng dậy, cố gắng muốn trốn thoát ra khỏi cửa.
Bạc Thúy Quỳnh lanh tay lẹ mắt nhanh chóng nắm lấy đôi tai của cô bé, Mạn Nhi kêu lên một tiếng, nước mắt chảy dài vì đau: “Oa”
“Chạy đi đâu?”
Bạc Thúy Quỳnh mạnh tay đẩy cô bé trở lại trong phòng, trở tay đóng cửa lại.
Mạn Nhi ngã ngồi trên mặt đất, che chặt vành tai sưng đỏ của mình vì bị Bạc Thúy Quỳnh nhéo, nước mắt lã chả nhìn cô ta: “Cô là ai?”
“Đừng quan tâm tao là ai.
Tao tới đây, chính là để nói cho mày biết, mẹ của mày không cần mày nữa”
Nghe vậy, Mạn Nhi lập tức khàn giọng tố cáo: “Cô nói dối.
Mẹ sẽ không phải không cần tôi.”
Thanh âm non nớt, khóc một ngày, đã sớm khàn cả giọng rồi..